CHƯƠNG 937: CUỘC THỊ THIẾT KẾ EM KHÔNG THAM GIA.
“Chị, chị đừng như này, em nói thật đấy, cái chân này của em chắc là phế rồi, cho dù tìm Nhất Đao Quốc Tế cũng chưa chắc có thể chữa khỏi, giữ lại tiền chị làm cái gì cũng thích hợp hơn dùng cho em.”
“Nói linh tỉnh, em là em trai của chị, là tương lai của nhà họ Lam, chị chỉ là một cô gái, tương lai của nhà họ Lam vẫn phải dựa vào em, chuyện quan trọng nhất của em bây giờ chính là chữa khỏi chân. Chỉ cần Nhất Đao Quốc Tế không nói chân của em không chữa được thì chị không tin. Số tiền này chị như nào cũng sẽ nghĩ cách kiếm được, những chuyện khác thì em đừng quản.”
Lam Tử Thất nói rất kiên định, bỗng khiến nước mắt của Lam Dũng không thể khống chế được.
“Chị, em chính là một phế nhân. Chị đừng vì em nữa.”
“Lại nói lời ngốc nghếch. Có các em ở đây, chị mới cảm thấy mình còn sống. Chị đi nấu cơm cho em, sau đó đi thăm ba, Tống Đình cũng xảy ra tai nạn xe rồi, bây giờ thành người thực vật, cần người thỉnh thoảng tới nói chuyện với anh ấy. Em nếu như thật sự thương chị thì mau chóng khỏi rồi giúp chị.”
Lam Tử Thất không có giấu Lam Dũng chuyện của Tống Đình, khiến cho miệng của Lam Dũng bỗng há †O.
“Anh Tống Đình anh ấy xảy ra tai nạn xe rồi sao?”
“Ừ, chị cảm thấy vụ tai nạn không đơn giản, có thể có nội tình. Có điều chuyện này tạm thời chị chưa có thời gian đi điều tra, có điều em yên tâm, chị sẽ tra rõ.”
Lam Tử Thất nghe thây những điểm trùng hợp Thẩm Hạ Lan nói, cứ cảm thấy vụ tai nạn xe của Tống Đình là có người có tình, mà biểu hiện của Thẩm Niệm Niệm cũng khiến cô hơi nghỉ ngờ hơn.
Chuyện này thật sự quá bắt thường.
“Chị Hạ Lan nói như nào?”
Lam Dũng hỏi thẳng vấn đề này.
Lam Tử Thất khựng lại một chút, thấp giọng nói: “Hạ Lan chắc sẽ cùng Diệp Ân Tuấn điều tra, có điều chị cũng hy vọng mình có thể dốc chút sức. Trước không nói những chuyện này nữa, em đợi chút, chị nấu xong cơm sẽ tới bệnh viện.”
“Chị, chị hình như bị cảm rồi, không được thì nghỉ một buổi chiều đi.”
Lam Dũng có hơi không nhẫn tâm.
Lam Tử Thất xua xua tay nói: “Không sao, chị chịu được.”
Sắc mặt của cô đỏ ửng, nhìn qua là biết có hơi sốt rồi.
Lam Dũng còn muốn nói gì đó nữa, Lam Tử Thất đã đi tới phòng bếp rồi.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện ở đây, Lam Tử Thất mang một ít đồ ăn tới bệnh viện.
Thẩm Hạ Lan vẫn ở đây, khi nhìn thấy Lam Tử Thất tới nhíu mày.
“Mặt của cậu sao lại đỏ như vậy? Bị cảm rồi sao?”
Nói rồi thì cô muốn sờ trán của Lam Tử Thất, nhưng bị Lam Tử Thất tránh né.
“Tớ không sao.”
Mắt của Thẩm Hạ Lan hơi nheo lại.
“Cậu bị cảm rồi sao? Cậu đi đâu làm gì rồi?”
*Tớ đã nói rồi tới không sao, cậu giúp tớ trông Tống Đình một lát, tớ đi thăm ba tớ trước.”
Lam Tử Thất nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn bước chân phù phiếm của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi đau lòng.
Cô rút điện thoại ra gọi điện cho Phi.
*Đi điều tra hồi sáng Lam Tử Thất đã làm cái gì?”
Phi sau khi nhận được lệnh thì rất nhanh đã có câu trả lời.
“Bà chủ, cô Lam đi làm diễn viên quần chúng, đóng vai thi thể ở trong mưa nửa tiếng. Còn nữa…”
Anh ta do dự một lát, sau đó nói chuyện của người đạo diễn kia cho Thẩm Hạ Lan.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức sa sầm.
“Bà chủ, có cần tìm người đi cảnh cáo tên đạo diễn đó không?”
Phi cũng rất tức tối.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Chuyện này đề từ từ, quay về nói sau.”
Phi là biết tình cảm giữa Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất, hiện nay gặp phải loại chuyện này, Thẩm Hạ Lan vậy mà nói đợi, Phi có hơi không hiểu, có điều cũng không có hỏi.
Thẩm Hạ Lan kêu Phi nói chuyện với bác sĩ, đợi khi Lam Tử Thất quay lại, Thẩm Hạ Lan nói thẳng: “Tới phòng truyền dịch tiêm một mũi, nếu không tớ hôm nay không đề cậu đi.”
Thầy Thẩm Hạ Lan như vậy, Lam Tử Thất biết chuyện của mình bị cô biết, cũng không kiên trì nữa, mau chóng tới phòng truyền dịch tiêm một mũi, lúc này mới quay lại.
*Tớ muốn nói chuyện với Tống Đình.”
“Được.”