CHƯƠNG 934: CÔ ĐỢI ĐÓ
Vừa nói xong câu này, Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên tỉnh táo.
“Đúng vậy đó, sao cô lại biết cậu ấy trở thành người thực vật?”
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên có ánh sáng sắc sảo.
“Tai nạn giao thông của Tống Đình có liên quan đến cô à?”
Cô nắm lấy tay của Thẩm Niệm Niệm, trong lòng cô cũng tháp thỏm.
Cô biết Thẩm Niệm Niệm là người của Diệp Tri Thu, cô chỉ cho rằng Thẩm Niệm Niệm là một nhân vật nhỏ, lại là con gái của ba mẹ nhà họ Thẩm cho nên cô cũng không để ở trong lòng, nhưng mà nếu như Thẩm Niệm Niệm có liên quan đến tai nạn giao thông của Tống Đình, thế thì Thẩm Hạ Lan sẽ không nương tay.
Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Thẩm Niệm Niệm lại bị Thẩm Hạ Lan bắt lây cổ tay, cô ta lập tức hét ầm lên.
“Ba mẹ, mọi người mau đền đây đi, Thẩm Hạ Lan muốn đánh con kia!”
Nghe nói như thế, ba Thẩm lập tức chạy ra, mà mẹ Thẩm thì một tay cầm theo bình truyền nước vội vàng chạy ra ngoài.
“Hạ Lan, cô làm cái gì vậy, nhanh buông Niệm Niệm ra đi!”
Mẹ Thẩm khóc lóc la lối, sắc mặt của ba Thẩm lập tức trở nên âm trầm.
Trái tim của thẩm Hạ Lan lại đau đớn đến tê liệt, nhưng mà trên mặt lại không có biểu cảm.
“Cô ta có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, con phải dẫn cô ta đến cục cảnh sát một chuyến.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện rất công thức hóa, không có tình cảm hay gì đó.
Thẩm Niệm Niệm bối rồi.
“Mẹ ơi, đừng để cô ta dẫn con đi mà, cô ta muốn giết con! Mẹ ơi, ba ơi, cứu con với.”
Thẩm Niệm Niệm gào thét.
“Ngậm miệng lại! Nếu như cô thật sự trong sạch, tôi sẽ đích thân nói xin lỗi cô.”
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói xong, ba Thẩm đã trực tiếp bước lên hát tay của cô ra, lực đạo lớn đến nỗi mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan lập tức sưng đỏ.
Ba Thẩm kéo Thẩm Niệm Niệm ra phía sau, bộ dạng bảo vệ cho cô ta, thậm chí còn nổi giận đùng đùng mà nhìn Thẩm Hạ Lan: “Chúng tôi đều đã đồng ý sẽ rời khỏi Hải Thành, cô còn muốn như thế nào nữa hả? Bây giờ cô còn muốn hại chết Niệm Niệm ở trước mặt của tôi nữa à, Thẩm Hạ Lan, nhiều năm như vậy, tôi dạy cô như thế hả?”
Một cảm giác đắng chát đè chặt yết hầu của Thẩm Hạ Lan, lên không lên mà xuống cũng không xuống.
Lam Tử Thắt nhìn thấy mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan bị sưng đỏ, cô ta có chút kinh ngạc đối với thái độ của ba Thẩm, nhưng mà nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan ra phía sau, lạnh lùng nói: “Ông Thẩm, ông muốn bảo vệ cho con gái ruột của ông thì chúng tôi không xen vào, nhưng mà xin ông biết cái nào đúng cái nào là sai, Hạ Lan không nợ các người, đừng có để Thẩm Niệm Niệm nói cái gì thì các người tin cái đó. Bây giờ các người phải che chở cho con gái ruột của các người, tôi không quan tâm, nhưng mà nếu như để tôi điều tra ra Thẩm Niệm Niệm có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của chồng sắp cưới tôi, Lam Tử Thắt tôi sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Ngày hôm nay tôi nói như vậy đó, tốt nhất là Thẩm Niệm Niệm nên giữ mình trong sạch đi, nếu không thì Lam Tử Thắt tôi sẽ không quan tâm đến tình cảm của Hạ Lan và các người, tôi sẽ phải đòi lại công bằng cho chồng sắp cưới của tôi.”
“Cô là cái gì chứ? Tôi nghe mẹ của tôi nói cô cũng chỉ là một đứa nhỏ mồ côi, nếu như năm đó không phải ba mẹ tôi tài trợ tiền cho cô học đại học, bây giờ còn không biết là cô đang ăn xin ở trong xó xỉnh nào đâu. Bây giờ cô cũng vong ân bội nghĩa giống như là Thẩm Hạ Lan, cô còn muốn đền uy hiếp ba mẹ của tôi đó hả? Lam Tử Thất, mặt mũi của cô ở đâu vậy?”
Cho dù Thẩm Niệm Niệm đang đứng ở sau lưng của ba Thẩm, nhưng mà cô ta vẫn không dừng nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn ba mẹ nhà họ Thẩm, nhìn thấy bọn họ không nói lời nào, giống như là những lời Thẩm Niệm Niệm nói cũng là suy nghĩ của bọn họ, điểm này đã làm Thẩm Hạ Lan hoàn toàn đau lòng.
“Năm đó bỏ tiền ra để Tử Thất học đại học là tiền thưởng của chính tôi, không có liên quan gì với ba mẹ, có đúng không hả ba mẹ?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thẳng về phía mẹ Thẩm và ba Thẩm.
Ba Thẩm không nói chuyện, mẹ Thẩm tháp giọng nói: “Cô cũng là do bọn tôi đã nuôi lớn, tiền của cô đương nhiên cũng là tiền của chúng tôi, còn phân biệt gì nữa.”
“Ha ha.”
Thẩm Hạ Lan bị chọc giận quá hóa cười.
“Cho nên Tử Thất cũng là do các người trợ cấp học đại học, con nhớ là bắt đầu từ năm cấp ba con đã không cần tiền của nhà mình nữa, tiền học phí và tiền sinh hoạt của con đều là do con kiếm, không phải ư, chẳng lẽ cái này cũng là tiền của nhà họ Thẩm?”
“Cô còn chưa kết hôn, tiền của cô chính là tiền của nhà họ Thẩm.”
Mẹ Thẩm cưỡng từ đoạt lý như thé, thật sự để cho Thẩm Hạ Lan lau mắt mà nhìn.
Cô không biết người mẹ luôn cao quý ưu nhã của mình lại có một ngày vì con gái ruột của mình mà lại trở nên hung hăng càn quấy y như là một người phụ nữ chanh chua.
Bây giờ cô nói cái gì cũng uỗng công, ba mẹ nhà họ Thẩm sẽ không thừa nhận là bọn họ không đúng, nếu đã như vậy, cô cần gì phải tiếp tục tranh cãi, làm như vậy chỉ để mình thất vọng đau khổ mà thôi.
Lam Tử Thắt cũng nhìn ra được mối quan hệ của Thẩm Hạ Lan với ba mẹ nhà họ Thẩm đã trở nên không bình thường, cô cười lạnh: “Năm đó giúp đỡ cháu học đại học là tiền của Hạ Lan, chẳng qua nếu như hai người đã cảm thầy đó là tiền của nhà họ Thẩm, vậy thì cũng được, vậy thì phí học ba năm đại học ấy, bây giờ cháu trả lại cho các người.”
“Tử Thất!”
Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản cô lại.
Bây giờ Lam Tử Thất rất cần số tiền đó, còn hơn là so với nhà họ Thẩm.
Cho dù nhà họ Thẩm không có tiền, tốt xấu gì thì những bức tranh chữ những năm gần đây của ba Thẩm cũng có chút giá trị, huống hồ gì cô không tin là Diệp Ân Tuấn đuổi bọn họ đi mà không cho bọn họ tiền, bọn họ cũng chỉ là đang giả vờ đáng thương ở trước mặt của mình mà thôi.
Nhưng mà nếu như Lam Tử Thắt đưa tiền cho nhà họ Thẩm, vậy thì bước đi của Lam Tử Thất lại khó khăn hơn rồi.
Đương nhiên là Lam Tử Thất biết ý tốt của Thẩm Hạ Lan, cô cười với Thẩm Hạ Lan, sau đó quay đầu lại nói với ba mẹ nhà họ Thẩm: “Cháu nhớ học phí ba năm đại học của cháu là ba trăm triệu, các người cầm luôn bây giờ hay là lúc nào?”
“Muốn ngay bây giờ.”
Thẩm Niệm Niệm nhìn cái thẻ ngân hàng ở trong tay của Lam Tử Thất, trong mắt xẹt qua một tia tham lam.
“Không được đâu, tiền này là của Tử Thất…”
“Được thôi, các người cứ chờ đó đi, bây giờ tôi đi lấy tiền cho các người, nhưng mà sau khi các người nhận tiền này rồi thì tôi và các người, Thẩm Hạ Lan và các người đã không còn có quan hệ gì nữa. Ông Thẩm, theo như tôi được biết Diệp Ân Tuấn muốn các người rời khỏi Hải Thành thì đã cho các người ba mươi tỷ, ba mươi tỷ này đã đủ để các người sống có một đời, cũng coi như mua đứt mối quan hệ của các người và Thẩm Hạ Lan, cho nên tôi xin là sau này các người đừng lấy phần ân tình nuôi dưỡng Hạ Lan ra mà làm tổn thương và kiểm soát Hạ Lan. Dù sao thì các người cũng đã nhận tiền, phần ân tình cũng đã không còn nữa.”
Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ngắn cả người.
Diệp Ân Tuấn cho bọn họ ba mươi tỷ?
Sao Lam Tử Thất lại biết?
Cô nhìn Lam Tử Thất, cứ luôn cảm thấy hình như là mình đã bỏ qua cái gì đó rồi.
Ba mẹ nhà họ Thẩm nghe Lam Tử Thất nói như vậy ở trước mặt của mọi người, gương mặt già nua không thể chịu đựng được.
“Diệp Ân Tuấn ép buộc chúng tôi rời khỏi quê hương tổ tiên của chúng tôi, cho nhiêu đó thì thế nào chứ, huống hồ gì nhà họ Diệp cũng đâu có thiếu tiền.”
“Nhà họ Diệp không thiếu tiền thì nên để các người đòi hỏi mua đứt tình cảm cùng tôi? Ba, từ khi nào mà ba trở nên thế tục như vậy chứ?”
Quả thật là Thẩm Hạ Lan không thể tin được người đang đứng trước mặt mình chính là người ba mà mình đã kính trọng nhiều năm như thế.
Ba Thẩm không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Hạ Lan, ấp úng không thể trả lời.
Thẩm Niệm Niệm lại cười lạnh nói: “Cô không thiếu tiền, đương nhiên không biết thế tục rồi, chúng tôi thì không giống như vậy. Thẩm Hạ Lan, cho dù chúng tôi có nhận tiền thì như thế nào chứ, cô phủ nhận ơn nuôi dưỡng của ba mẹ đối với cô à?”
“Mẹ, mẹ cũng nghĩ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm quay đầu đi không nói lời nào, nhưng mà cũng đã chấp nhận.