CHƯƠNG 924: DIỆP ÂN TUẤN LÀ MỘT ĐỨA TRẺ TỐT
“Tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm một lúc nữa?” Diệp Ân Tuấn vội vàng đi qua.
Thẩm Hạ Lan nhìn Vu Linh, khẽ gật đầu, mỉm cười, sau đó lúc quay đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt mang theo một chút thẹn thùng.
“Nhớ anh rồi, sợ không mở mắt ra anh sẽ không gặp em nữa”
“Có ngốc không thế?”
Diệp Ân Tuấn bước lên trước một bước, trực tiếp bế cô lên. Hai tay Thẩm Hạ Lan ôm lấy cổ Diệp Ân Tuấn, hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ. Vu Linh nhìn dáng vẻ ân ái của bọn họ, thấp giọng hỏi: “Diệp Ân Tuấn là anh trai của con?”
“Vâng”
A Tủ gật đầu. Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Vu Linh xong, một nhà ba người lại đi vào trong nói chuyện.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi vào phòng, Diệp Ân Tuấn bế cô lên giường, nhưng cô lại không buông tay ra, khiển Diệp Ân Tuấn có chút sững sờ.
“Sao vậy?”
“Mẹ em chết rồi” Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vô cùng u ám, giữa hai mắt còn có nước mắt.
“Anh có biết không? Bà ấy đã tự thiêu, cùng với thi thể của ba em chôn vùi trong biển, em thậm chí còn không mang được tro cốt của bà ấy trở về, em phải ăn nói với ông ngoại thế nào đây?”
“Ông ngoại của em sẽ không trách em đâu!”.
Diệp Ân Tuấn đã biết chuyện này từ lâu, cũng biết Thẩm Hạ Lan sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng anh lại không biết bản thân nên an ủi cô như thế nào.
Thẩm Hạ Lan vùi đầu vào lòng anh, khẽ nói: “Em cảm thấy mình thật vô dụng, em vẫn luôn nghĩ phải
chăm sóc mẹ em như thế nào, nhưng cuối cùng ngay cả mẹ em đi xuống hầm lúc nào em cũng không biết, anh nói xem đứa con gái vô dụng như em làm gì được cái gì?”
“Đừng nói bản thân mình như vậy, em đã làm rất tốt rồi, chẳng qua có thể là mẹ quá mệt rồi, Hạ Lan, em thử nghĩ xem, điều mà cả đời này bà ấy mong muốn chính là ở cùng với ba của em, nhưng mấy năm nay bà
ấy vẫn luôn không làm được, bây giờ mặc kệ sống hay chết, bà ấy xem như cũng hoàn thành tâm nguyện chôn cùng với ba em rồi, đây có lẽ cũng là sự giải thoát. Đối với mẹ em mà nói, đây chính là kết thúc và đích đến tốt nhất. Chúng ta với tư cách là con cái, nên mừng cho họ mới phải”
“Nhưng em không vui, đó là mẹ của em, ba em ra đi nhiều năm như vậy, em không biết ông ấy là một người như thế nào, nhưng mẹ vẫn đang sống, bà ấy sống cùng với em, từng an ủi em, thậm chí bà ấy còn vì em mà làm rất nhiều chuyện, những thứ này em đều nhớ kỹ. Trong kí ức của em, bà ấy thật sự tồn tại, nhưng bây giờ lại đột nhiên rời đi như vậy, Ân Tuấn, em có chút không thể chịu đựng được, thật đó?
Thẩm Hạ Lan giống như một đứa bé bất lực nằm trong lòng Diệp Ân Tuấn khóc thút thít. Diệp Ân Tuấn biết trong lòng cô đau khổ, cũng không ngăn cản cô, để cô khóc thoải mái một lần. Thẩm Hạ Lan khóc cũng khá lâu rồi, áo sơ mi trước ngực Diệp Ân Tuấn cũng đã ướt đẫm.
Cô có chút ngượng ngùng nói: “Lát nữa em sẽ giặt áo cho anh”
“Một cái áo thôi mà, không cần quan tâm đến nó. Trong lòng em tốt hơn chút nào chưa?”
“Nếu như chưa có phải anh sẽ tiếp tục để cho em khóc?” Thẩm Hạ Lan chớp chớp mắt, nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn đến mức trái tim của Diệp Ân Tuấn muốn vỡ ra.
“Lại khiến anh khổ cực rồi. Có những lúc em thật sự cảm thấy mình thật vô dụng”
“Càng không thể nói như vậy, Diệp Tri Thu cũng được xem như là một người yêu điên cuồng, chẳng qua ông ta dùng sai cách”
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, khẽ nói: “Mạnh Vũ Kha đâu?”
“Không biết, có lẽ vẫn đang đợi bên ngoài trại tạm giam” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiển Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ.
“Canh giữ ở cổng trại tạm giam?”
“Ừ, có người nói từ sau khi Diệp Tri Thu đi vào, bà ta vẫn luôn canh giữ ở cổng trại tạm giam, ai khuyên cũng không đi, cũng không biết muốn làm gì, bây giờ cũng không có ai quan tâm đến bà ta nữa, Diệp Tri
Thu ở bên trong đã khai ra tất cả, thậm chí còn khai ra tại sao lại đưa em và mẹ em đi đến đó, em không biết đâu, sau khi anh nghe xong cả người run cầm cập, quả thật anh không dám tưởng tượng, nếu như anh đến muộn một chút, em sẽ thành cái gì? Về điều này, anh phải cảm ơn mẹ, anh biết em để ý đến cái chết của bà ấy, nhưng anh tin trước khi chết mẹ muốn mật báo cho anh. Một trận hỏa hoạn lớn như vậy bốc cháy
Hải Thành, gió rất mạnh, rất nhanh sẽ bị người ta phát hiện. Mẹ là một người vĩ đại, bà ấy dùng cái chết của mình để báo vị trí của em, vì vậy bà ấy yêu em. Đã biết bà ấy yêu em, vậy thì em không cần quá thương tâm, bởi vì bà ấy luôn luôn ở bên cạnh em”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy thật sự quá làm khó Diệp Ân Tuấn rồi. Anh chưa từng an ủi ai như vậy.
“Em biết rồi, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, lát nữa anh đi cùng em đến chỗ ông ngoại một chuyến, tuổi của ông ngoại đã cao, bây giờ lại người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không biết có quá đau buồn không?”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
“Được, anh đi cùng em, nhưng em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, Bạch Tử Đồng nói cơ thể của em đã quá
mệt mỏi rồi, nếu như tiếp tục như vậy, cô ấy không khuyên em nên giữ lại đứa bé này”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, hơn nữa lúc nãy em cũng ngủ một giấc rồi, anh cũng nhìn thấy mà đúng không? Bây giờ chúng ta đi đến nhà ông ngoại nhé, cũng không biết ông ngoại đã biết được tin tức chưa, bây giờ tâm trạng thể nào, em thật sự rất lo lắng”
Thẩm Hạ Lan lo lắng nói.
Diệp Ân Tuấn không thể nhìn Thẩm Hạ Lan như thế này, anh thở dài một tiếng nói: “Được, em đã khẳng khẳng muốn đi, anh sẽ đưa em đi, nhưng em phải khống chế tốt cảm xúc của mình”
“Ừ, được”
Thẩm Hạ Lan sửa soạn lại một chút, cùng Diệp Ân Tuấn rời khỏi nhà họ Diệp, đi thẳng đến chỗ ông cụ Tiêu.
Dũng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đến lập tức đi lên phía trước.
“Cô chủ, cô mau đi vào xem gia chủ đi, ông ấy.”
“Tôi biết rồi”. Thẩm Hạ Lan vội vàng đi vào phòng ngủ của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu ngồi trong phòng ngủ, trong tay cầm bức ảnh của Tiểu Ái, không nói lời nào, nhưng nhìn dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng kia, Thẩm Hạ Lan rất xót xa.
“Ông ngoại, ông vẫn khỏe chứ?” Thẩm Hạ Lan đi đến trước mặt ông, nhẹ nhàng quỳ xuống trước giường ông. Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, sau một đêm dường như đã già đi rất nhiều.
Ông đưa tay ra khẽ vuốt ve mặt của Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Cháu chắc chắn cảm thấy buồn giống ông không đúng không?”
“Vâng ạ, ông ngoại, cháu vô cùng buồn, là cháu không tốt, cháu không chăm sóc tốt cho mẹ, cháu không nên dẫn mẹ đi theo, cháu…”
“Không trách cháu, ông hiểu tính khí của mẹ cháu, chuyện con bé cố chấp muốn làm không ai có thể ngăn cản được. Từ ngày con bé rời khỏi nhà, ông đã biết đời này không thể gặp được con bé nữa, nhưng
ông không ngờ lại nhanh như vậy. Mặc dù ông đau lòng, nhưng ông cũng biết, mẹ cháu vui vẻ rời đi. Con bé có thể tìm thấy ba cháu, hơn nữa còn cùng với thằng bé chôn vùi dưới biển, cũng xem như đạt được ước nguyện, cả đời này con bé sống không được hạnh phúc, giây phút cuối cùng, phải chết như thế nào, đi như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân con bé. Ông chỉ đột nhiên cảm thấy thật cô đơn, bây giờ thật sự thành một người cô độc rồi.”
Mũi của Thẩm Hạ Lan có chút cay cay, cô ôm lấy ông cụ Tiêu nghẹn ngào nói: “Ông ngoại, ông vẫn còn có cháu, còn có tụi nhỏ, trong bụng cháu vẫn còn một đứa nữa. Ông nhất định phải sống thật tốt, sau này còn phải trông con cho cháu. Cháu nghĩ mẹ cháu cũng hi vọng cháu có thể chăm sóc ông. Hay là ông chuyển đến chỗ cháu đi, sống cùng với cháu?”
Ông cụ Tiêu lại lắc đầu nói: “Ông không đi đâu cả, đây là nhà của ông. Đời này của ông đi trong mưa gió, chỉ là không ngờ cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhất thời không qua được khúc ngoặt này, nhưng cháu yên tâm đi, ông sẽ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, dù sao ông vẫn còn có cháu đúng không? Ông vẫn còn muốn thay mẹ cháu chăm sóc cháu, bảo vệ cháu. Dù sao người mà con bé không yên tâm nhất chính là cháu”
Mắt của Thẩm Hạ Lan lại ướt.
“Ông ngoại” Cô giống như một đứa trẻ nằm bò lên đầu gối của ông cụ Tiêu, khẽ khóc. Hai người cùng mất đi người thân nhất sưởi ấm cho nhau.
Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài không đi vào, anh nhỏ giọng nói Dũng: “Sau khi mẹ tôi ra đi, ông cụ đã ăn gì chưa?”
Dũng lập tức lắc đầu.
“Gia chủ chỉ có một đứa con gái, bây giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đừng nói là ăn, ngay cả nước cũng không uống, mấy người bọn tôi nói gì ông cụ cũng không nghe”
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Tôi đi xuống bếp xem xem có cái gì có thể nấu không, trưa nay chúng tôi ở đây ăn cơm”
“Tôi kêu người đi chuẩn bị đồ ăn” Dũng nói xong, muốn đứng dậy, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Để tôi làm, mấy ngày nay Hạ Lan ở bên ngoài cũng không biết ăn uống thế nào, bây giờ về nhà rồi, vẫn nên để tôi nấu cho cô ấy ăn, hơn nữa sức khỏe của ông cụ cũng không quá tốt, cần ăn thanh đạm một chút, tôi làm cho họ là được rồi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp. Dũng cũng không dám nhàn rỗi, lập tức tìm người giúp anh, còn mình đi sắp xếp những chuyện khác. Thẩm Hạ Lan và ông cụ Tiêu ở trong phòng than khóc một lúc, lúc này mới lau nước mắt.
Ông cụ Tiêu nắm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Cháu đó, mấy ngày nay lại gầy đi rồi, lát nữa ông dặn dò Dũng, kêu cậu ta căn dặn xuống dưới, buổi trưa cháu ở đây ăn cơm với ông”
“Vâng, Ân Tuấn cũng ở đây, có lẽ đang nấu rồi, chúng ta ra xem xem”
Thẩm Hạ Lan biết, xảy ra chuyện như vậy, ông cụ Tiêu cũng chưa chắc sẽ ăn, mặc dù bản thân cũng không thèm ăn, nhưng vì ông cụ Tiêu, vì đứa bé trong bụng, cô vẫn muốn có thể kéo theo ông cụ Tiêu.”
Đồng thời, ông cụ Tiêu cũng không có khẩu vị, nhưng vì Thẩm Hạ Lan và đứa bé trong bụng, ông gượng cười cùng Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi phòng ngủ.
Dũng nhìn thấy ông cụ đi ra, vô cùng vui.
“Gia chủ, Diệp tổng đã xuống bếp chuẩn bị cơm rồi, có lẽ một lúc nữa là xong.”
Ông cụ Tiêu gật đầu, nắm tay Thẩm Hạ Lan ngồi xuống sofa. Ở đây có thể nhìn thấy từng động tác của Diệp Ân Tuấn ở trong phòng bếp. Ông cụ Tiêu nhỏ giọng nói: “Diệp Ân Tuấn là một đứa bé tốt, sau này con không được ức hiếp người ta”
“Con biết rồi.” Thẩm Hạ Lan đồng ý, cũng cảm thấy Diệp Ân Tuấn lúc này quả thật quá đẹp trai.
Hai người đột nhiên không biết còn có thể nói cái gì, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Thẩm Hạ Lan có chút kiềm nén, đang muốn đứng dậy, đột nhiên, điện thoại trong phòng khách của ông cụ Tiêu vang lên, âm thanh kia rất chói tai, thực sự đã dọa Thẩm Hạ Lan một trận.