Cục Cưng Có Chiêu

Chương 910




CHƯƠNG 910: TÔI TIN ÔNG CÁI SHIT.

“Tôi đoán đúng có phải không? Thứ ông muốn không chỉ có quyển nhật ký trong tay mẹ tôi, thứ ông muốn còn có thứ trong tay của Diệp Ân Tuấn có đúng không?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Ái sững sờ, Diệp Tri Thu lại cười nói: “Thẩm Hạ Lan, cô rất thông minh, nhưng có những lúc con người thông minh quá cũng không tốt.”

“Ông nói những thứ này cũng không có tác dụng, mặc dù ba tôi nghiên cứu ra bộ số liệu kia, nhưng tiền đề phải bổ sung, kết hợp với số liệu nhà họ Diệp, vì vậy ông đã từng nói, dùng tôi đề lợi dụng điểm yếu của người khác, tính kế Diệp Ân Tuần. Trước đây tôi vẫn chưa biết tại sao, bây giờ xem như là tôi biết rồi.

Diệp Tri Thu, tôi không hiểu, cho dù ông có tạo ra kỳ tích về gen, thật sự nghiên cứu tạo thành người thì làm sao? Ông có thể sống mãi không già? Hay là có thể con cháu đầy đàn? Ngay cả người con gái thân thiết nhất của mình cũng không hiếm lạ, ông chế tạo ra nhiều gen như vậy, lại tạo ra cơ thể thì thế nào?

Ông có thể bảo đảm mỗi người đều tin tưởng, trung thành với ông, ông nói gì nghe nầy?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt của Diệp Tri Thu có chút khó coi.

*Tôi muốn làm gì vẫn chưa đến lượt cô quản.”

“Tôi có thể không quản, nhưng ông đừng liên lụy đến người mà ông quan tâm nhát, cho dù ông có tạo ra một thế giới tôi cũng không quan tâm, nhưng tôi cảnh cáo ông, nếu như ông dám làm người mà tôi thương yêu nhất bị thương, tôi đảm bảo sẽ khiến không thể chịu được.”

“Hừ, một tên tù nhân, cô cảm thấy cô có tư cách nói với tôi những lời này sao?”

Diệp Tri Thu lạnh lùng hừ một tiếng sau đó rời đi.

Tiêu Ái vẫn luôn suy nghĩ cái gì đó, thây Diệp Tri Thu đã đi, mới khẽ nói: “Mẹ chưa từng nghĩ đền tại sao ông ta muốn làm như vậy.”

“Mẹ, con biết tâm nguyện của mẹ là muốn gặp ba, nhưng sao mẹ biết trong tay của ông ta thật sự có thi thể của ba chứ? Có những lúc tình yêu sẽ khiến con người ta mù quáng, mẹ bây giờ thật là…”

Tiêu Ái mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao, cả đời này mẹ đã sống không được vui vẻ! Chuyện mẹ muốn làm đều không làm được, người mẹ muốn yêu mà không thể, người không muốn yêu lại vì mẹ mà bị thương. Mẹ sinh được hai đứa con, nhưng lại đều mắc nợ. Bây giờ mẹ sắp chết rồi, mẹ không muốn muốn rửa sạch tội cho mình, mẹ chỉ muốn làm điều mà mẹ muốn làm nhất. Con yên tâm, quyền nhật ký này mẹ sẽ không đưa cho ông ta, mẹ cũng sẽ cố gắng bảo vệ sự an toàn của con. Hạ Lan, thành toàn cho mẹ, so với việc ở nhà đợi chết, không bằng mẹ đi đến đây một chuyến, ít nhất mẹ vẫn còn mong đợi, có lẽ ông trời thấy mẹ đáng thương sẽ thật sự thành toàn cho mẹ?”

Đối với những lời này của Tiêu Ái, Thẩm Hạ Lan không biết mình còn có thể nói gì, Tiêu Ái mà cô biết hình như không phải là dáng vẻ này, nhưng lại không có cách nào phản bác, trong lòng một người đều có một điểm yếu không muốn bị người khác chạm vào.

Mà điểm yếu của bà ta vừa đúng là Hoắc Chấn Phong.

Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa, cô dựa vào ngực Tiêu Ái, yên tĩnh lắng nghe nhịp tim của Tiêu Ái, từng nhịp từng nhịp, có lực như vậy. Lại mang theo một chút tĩnh mịch.

Cô không khỏi nhớ đến Diệp Ân Tuần.

Bây giờ cô đã mắt tích máy tiếng đồng hồ rồi, có lẽ Diệp Ân Tuấn sẽ vô cùng lo lắng.

Người đàn ông kia, luôn vì mình mà thấp thỏm.

Thẩm Hạ Lan sờ trên người, điện thoại vẫn còn, nhưng không có tín hiệu.

Ở đây là Hải Thành, không thể không có tín hiệu, điều duy nhất có thể giải thích chính là Diệp Tri Thu đã làm nhiễu tín hiệu, vì vậy mới có thể yên tâm để cô dùng điện thoại.

Thẩm Hạ Lan mở album ảnh ra, bên trong rất nhiều ảnh đều là ảnh của Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê, sau lại có rất nhiều của Diệp Tranh, nhưng duy nhất lại có rất ít ảnh của Diệp Ân Tuần.

Cô vốn là một người không thích chụp ảnh, ở trước mặt đám nhỏ luôn muốn lưu giữ lại một vào hồi ức đẹp đế, nhưng cô quên trong thế giới của người trưởng thành có những lúc cũng phải ghi lại một vài khoảnh khắc đẹp đẽ.

Thẩm Hạ Lan lướt xem, trong lòng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ với quá trình trưởng thành của đám nhỏ.



Tiêu Ái thầy Thẩm Hạ Lan có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không khỏi yên tâm hơn.

Cuộc sống ở trên biển thật sự quá buồn chán.

Diệp Tri Thu từ sau khi gặp mặt cũng không nhìn thấy nữa, có lẽ không muốn nhìn thấy bọn họ, hoặc là vì phòng bị ở đây quá nghiêm ngặt, căn bản bọn họ không thể bỏ chạy, Thẩm Hạ Lan biết, Tiêu Ái sẽ không rời đi, mà Tiêu Ái không rời đi, cô cũng không thể đi.

Thời gian ở trên biển từng ngày từng ngày qua đi, trong lúc đó cũng có đội thuyền tuần tra, nhưng vẫn không đợi Thẩm Hạ Lan cầu cứu đã bị Diệp Tri Thu trực tiếp đối phó đi qua.

Có những lúc ham muốn tìm cách sống của con người thật sự sẽ bị mài mòn.

Thẩm Hạ Lan hết lần này đến lần khác nhìn thấy Tiêu Ái ngăn cản mình rời đi, cuối cùng cô không thể không từ bỏ.

Bỏ đi, Tiêu Ái đã muốn trước khi chết gặp được thi thể của Hoắc Chấn Phong như vậy, cô cũng xem như thực hiện nghĩa vụ làm con, giúp bà ấy là được.


Cuối cùng sau khi lênh đênh trên biển năm ngày con thuyền cũng đã cập bến.

Lúc Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái vừa lên bờ còn có chút không quen, đặc biệt là Thẩm Hạ Lan, không biết là say thuyền hay là tại sao, vừa lên bờ là bắt đầu nôn, nôn đến mức ào ào, gần như ngay cả dạ dày cũng nôn ra.

Tiêu Ái có chút đau lòng nhìn cô.

Diệp Tri Thu đưa cho cô một vỉ thuốc để uống. Thẩm Hạ Lan không dám uống, thì nghe tháy Diệp Tri Thu nói: “Yên tâm đi, thuốc này sẽ không ảnh hưởng đến thân thể của cô, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đứa con trong bụng của cô.”

“Ông tốt bụng như vậy sao?”

“Tôi chỉ không muốn cô xảy ra chuyện mà thôi…”

Diệp Tri Thu nói ra câu này thật sự vô cùng chế nhạo.

Thẩm Hạ Lan nhìn ông ta cười khẩy.

Diệp Tri Thu cũng không giải thích, chỉ thờ ơ nói: “Thích uống thì uống, nếu không uống cô hư thoát đến chết, tôi sẽ không chịu trách nhiệm chôn cất cho cô.”

Nói xong, ông ta nhắc chân rời đi.

Trên đường đi, Diệp Tri Thu có chút bình thường, không ngạo mạn như lúc ở Hải Thành, càng không lạnh lùng như lúc ở Hải Thành, Diệp Tri Thu lúc này giống như biến thành người khác vậy, cả người tỏa ra một chút sự vui sướng, thích thú, cho dù là ông ta che giấu tốt, Thẩm Hạ Lan vẫn có thể cảm nhận được.

Tiêu Ái hơi cau mày, khẽ nói: “Có thể kiên trì được không?”

“Có lẽ là được.”

Thẩm Hạ Lan ném vỉ thuốc đi.

Vì đứa bé ở trong bụng, vì bản thân mình, cô thật sự không dám thử.

Tiêu Ái cũng không ngăn cản, chỉ nhìn dáng vẻ đau khổ của Thẩm Hạ Lan có chút không chịu được.

“Lát nữa mẹ đi xem xem có thuốc khác cho con uống không.”


“Được”

Thẩm Hạ Lan dưới sự giúp đỡ của Tiêu Ái đi theo Diệp Tri Thu đi lên bờ.

Ở đây giống như một hòn đảo nhỏ vô danh, nếu như không phải đi theo Diệp Tri Thu đi đến đây, Thẩm Hạ Lan căn bản không biết giữa biển cả mênh mông lại có một hòn đảo như thế này.

Công cụ di chuyển ở đây chính là thuyền, xung quanh toàn bộ đều là biển.

Hòn đảo này quá nhỏ không lớn, cùng lắm cũng chỉ bằng một quận, nhưng canh phòng ở đây rất nghiêm ngặt, giống như một quốc gia độc lập.

Lúc Diệp Tri Thu đưa bọn họ lên hòn đảo nhỏ, có vô số cảnh sát vũ trang cầm súng tiểu liên chĩa vào bọn họ.

“Thủ lĩnh, ngài về rồi?”

Người dẫn đội lúc nhìn thấy Diệp Tri Thu vô cùng cung kính.

Diệp Tri Thu gật đầu, thấp giọng nói: “Canh gác thật tốt, nếu như có tình huống gì, bắt cứ lúc nào cũng phải báo cáo với tôi.”

“Vâng.”

Đối phương đồng thanh chào theo nghỉ thức quân đội.

Thẩm Hạ Lan quan sát một cách tỉ mỉ, phát hiện thân thủ của những người này không tôi, thậm chí còn tốt hơn bản thân cô, bây giờ cô đang mang thai, thân thủ cũng không bằng trước kia, muốn xông ra từ đây, quả thật khó như lên trời.

Diệp Tri Thu cũng không sợ cô đánh giá, mà lạnh lùng nói: “Lối ra duy nhất ở đấy chính là nơi chúng ta đến, nếu như hai người muốn chết, có thể thử, tôi bảo đảm sẽ khiến người khác không tìm được xác.

Nhưng nếu như hai người nghe lời tôi, tôi cũng có thể đảm bảo thân thể của hai người hoàn toàn nguyên vẹn.


“Tôi tin ông cái shit.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đáp trả lại.

Diệp Tri Thu hơi cau mày với lời nói của Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng không nói gì.

“Hỗ, đưa bọn họ đi nghỉ ngơi, lúc cần đến bọn họ tôi sẽ thông báo với các người.”

Diệp Tri Thu nói xong, nhanh chóng rời đi.

Thẩm Hạ Lan không biết ông ta muốn đi đâu, nhưng nhìn bước chân vui sướng của ông ta, cô đột nhiên có một cảm giác, hình như Diệp Tri Thu muốn đi gặp người mà mình thích.

Người mà ông ta thích?

Loại đàn ông như Diệp Tri Thu cũng có người mà mình thích sao?

Thẩm Hạ Lan cảm thầy bản thân mình có chút nực cười.

Cả đời này của ông ra đều là tìm tòi số liệu biến đổi gen và thí nghiệm biến đổi gen, người như vậy sao có thể có người mà mình thích được chứ?


Nếu như thật sự có người mà ông ta thích, ông ta sao có thể làm ra những việc điên rồi như thế chứ?

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, dưới sự dìu đỡ của Tiêu Ái đi vào hòn đảo nhỏ, càng đi vào trong, cô càng kinh ngạc và hoảng loạn.

Phòng bị ở đây quả thật quá quy mô, đừng nói là một mình cô, cho dù là máy người Diệp Ân Tuấn đến cũng chưa chắc có thể rời khỏi đây một cách nguyên vẹn.

Lúc trước Thẩm Hạ Lan còn hi vọng mấy người Diệp Ân Tuấn đến cứu mình, bây giờ cô một chút cũng không muốn bọn họ đến.

A Hỗ dẫn bọn họ đi vào hòn đảo nhỏ, dưới sự kiểm tra của các công cụ khoa khọc, công nghệ, cuối cùng bọn họ cũng thông qua các cửa, đến được nơi sinh sống.

Môi trường sống ở đây rất đẹp, thậm chí có chút giống thiên đường.

Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Tri Thu tốn bao nhiêu tiền để làm thành nơi này, nhưng khi cô nhìn thấy vườn hoa oải hương tuyệt đẹp kia, cả người sững sờ.

“Mẹ, mẹ nói xem trên hòn đảo này có phụ nữ không? Một người phụ nữ được Diệp Tri Thu yêu thương?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói.

Tiêu Ái sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không biết, chưa từng nghe nói Diệp Tri Thu có thích người phụ nữ nào, cả đời này ông ta đều giống như một tên điên tìm kiếm cải tạo và tái sinh gen, giống như một nhà khoa học lập dị, người như vậy sẽ có người phụ nữ mà ông ta yêu thương sao? Nếu như thật sự có, sao ông ta lại làm ra nhiều chuyện không có tính người như vậy? Một người, một khi quen với sự tốt đẹp của tình yêu, sẽ không chia tách người khác.”

“Cũng chưa chắc, còn có một loại người, sẽ vì tình cảm chân thành trong lòng mà không màng tắt cả, cho dù đối đầu với cả thế giới.”

Thẩm Hạ Lan không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy, nhưng sau khi nói ra lại cảm thầy không hề mâu thuẫn.

Chỉ là người như Diệp Tri Thu thật sự sẽ như vậy sao?

Nếu như đúng, vậy thì người phụ nữ khiến Diệp Tri Thu nâng trong lòng bàn tay là ai?

Vườn hoa oải hương này rất đẹp, cô không dám tin Diệp Tri Thu chỉ cảm thấy nhàm chán trồng để nghiên cứu, vậy vì một người phụ nữ như thế nào mà hao tổn tâm huyết như vậy?

Là mẹ của Tử sao?

Trong lòng Thẩm Hạ Lan tiếp tục suy nghĩ, nhưng lại không tìm được đáp án.

Bọn họ được Hỗ sắp xếp ở trong điện phụ.

Trước khi đi, Hỗ nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Cho hai người một lời khuyên, có thể ở đây nghỉ ngơi và hoạt động, nhưng không được phép đi vào điện chính.”

“Tại sao?”

Thẩm Hạ Lan thuận miệng hỏi một câu, nhìn sắc mặt của Hỗ ít nhiều cũng có một chút thay đổi.