CHƯƠNG 892: TỬ MANG THAI.
Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chú hai bởi vì tái tạo gen này mà đã phái người bắt ba mẹ của cậu đi, lúc đó cậu vẫn còn đang được bọc tã lót. Ba mẹ của cậu nhận được tin tức này, muốn trốn thoát thì đã không kịp nữa rồi, bọn họ đành phải cho người đưa cậu đi, ở bên trong để lại ngày sinh và tên của cậu. Nhưng mà người đưa cậu đi còn chưa đến nhà người thân mà ba mẹ của cậu đã chỉ định thì đã bị đuổi giết, rơi vào đường cùng, người đó đã đưa cậu đến cổng cô nhỉ viện, cảm thấy làm như vậy có thể tránh được những người tìm kiếm cậu, dù sao thì người trong cô nhi viện cũng hỗn tạp, sẽ không dễ phát hiện.”
Nghe tháy Diệp Ân Tuấn nói xong những lời này, trong lòng của Triệu Ninh cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta trầm tư một lát, sau mới nói: “Anh nói những lời này đều có nhân chứng à?”
“Có chứ, tôi đều đã tìm thấy bọn họ rồi, nếu như cậu muốn gặp thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể dẫn cậu đi gặp bọn họ.”
Triệu Ninh nhẹ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn dẫn anh ta đi vào căn phòng kế bên phòng khách, ở đây có mấy người già, cũng có một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này có dáng dấp tương đồng với Triệu Ninh, nhưng mà có vẻ như là nhỏ hơn Triệu Ninh.
“Đây là em trai của cậu, Triệu Phi, là do ba mẹ của cậu đã sinh ra sau khi bị bọn họ bắt đi. Nhưng mà cậu ta không may mắn bằng cậu, kể từ lúc cậu ta được sinh ra thì đã bắt đầu bị xem như đối tượng thí nghiệm, liên tục bị tiêm thuốc tái tạo và cấy ghép tế bào, bây giờ không có khả năng sinh sản. Cho nên đứa nhỏ trong bụng của Tử chắc chắn chính là một vũ khí tốt nhất để uy hiếp ba mẹ cậu, nếu như cậu vẫn còn có nghỉ ngờ thì cậu có thể làm xét nghiệm với bọn họ.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Triệu Ninh cảm thấy sợ hãi.
Anh ta nhìn chàng trai trẻ với sắc mặt tái nhọt ngồi ở trước mắt, trong lúc nhất thời không biết phải nói như thế nào mới tốt.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi hai tuổi.”
Triệu Phi mở miệng nói chuyện, lại làm cho Triệu Ninh cảm thấy xúc động.
Hai mươi hai tuổi?
Nhưng mà Triệu Phi nhìn có vẻ như chỉ mới có mười bảy tuổi mà thôi.
“Các chức năng cơ thể của em đều không phát triển, ba nói có lẽ là em sống không được bao lâu, là Diệp tổng đã cho người lén lút đi vào cứu em ra ngoài.”
Dường như là Triệu Phi biết Triệu Ninh đang suy nghĩ cái gì, cậu ta vội vàng mở miệng giải thích.
Cánh mũi của Triệu Ninh có chút chua xót.
“Diệp tổng, anh có thể đưa em trai của tôi ra, tại sao lại không thể đưa ba của tôi ra cùng?”
Quả thật là anh ta không dám tưởng tượng những năm gần đây ba mẹ cùng với em trai mình đã trải qua những chuyện gì trong sở nghiên cứu.
Diệp Ân Tuấn còn chưa lên tiếng thì Triệu Phi đã nói.
“Diệp tổng có thể đưa em ra đã là rất không dễ dàng rồi, em thuộc về sản phẩm thí nghiệm bị thất bại, em sắp phải chết, cho nên cứ tùy tiện nhét em vào trong bãi rác chuẩn bị thiêu hủy. Do bãi rác ở đó không được canh phòng nghiêm ngặt, cho nên muốn dẫn em đi, Diệp tổng chỉ cần dùng điện là có thể làm được. Nhưng mà ba lại là nhân vật quan trọng, ai cũng không thể đến gần được. Anh à, ba nói trước khi chết, câu nói cuối cùng của mẹ đó chính là thấy may mắn vì năm đó đã đưa anh đi, bà ấy hi vọng anh sống thật tốt, hãy sống thay phần của bọn họ.”
Triệu Ninh lập tức bật khóc.
“Đừng nói nữa!”
Anh ta ôm lấy Triệu Phi, lúc này mới phát hiện Triệu Phi gầy chỉ còn da bọc xương, cả người ốm yếu.
Diệp Ân Tuấn không làm phiền bọn họ, anh đi ra ngoài.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan lại gọi tới.
“Anh đang làm gì vậy?”
Một mình Thẩm Hạ Lan ở trong bệnh viện có hơi buồn chán, nhưng mà diễn kịch thì phải diễn cho tới, bây giờ cô không thể đi ra ngoài. Trong lúc buồn chán, cô chỉ muốn nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không có chuyện gì hết, chỉ xử lý chuyện của Triệu Ninh mà thôi.”
“Triệu Ninh làm sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi nghỉ hoặc một chút.
Diệp Ân Tuấn liền nói thân phận của Tử cùng với sự trở lại của chú hai Diệp là muốn làm cái gì cho Thẩm Hạ Lan nghe.
Thẩm Hạ Lan nghe xong, cảm thấy giống như là nghe một câu chuyện xưa, cả người chắn động không thôi.
“Trời đất ơi, hóa ra Tử là em gái họ của anh hả, anh nói là cô ta đã hạ độc Diệp Phong thứ nhất à?”
“Cũng xem như là như vậy, nhưng mà trong chuyện đó còn có ẩn tình khác, để sau này anh nói với em sau.
Diệp Ân Tuấn nói cho Thẩm Hạ Lan nghe chuyện lớn như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa tiêu hóa được.
“Chờ đã, không phải là anh dự định làm gì Tử đó chứ, nếu như Triệu Ninh đã thả cô ta rồi, anh cần gì phải tìm cô ta trở về?”
“Ở nhà họ Diệp cô ta mới là an toàn nhất, không vì cô ta mà là vì Triệu Ninh, cũng là vì đứa nhỏ trong bụng Tử, anh cũng không thể đề cô ta rơi vào trong tay của chú hai được.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức kích động.
“Tử mang thai?”
“Đúng vậy, vừa mới kiểm tra xong, mới hơn một tháng, nhưng mà không phải em nên hận Tử hả, dù sao thì cô ta cũng đã phản bội anh với em mà.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy âm thanh vui mừng của Thẩm Hạ Lan, anh không hiểu mà hỏi.
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không phải là anh cũng nói như vậy à, trong này còn có ẩn tình khác. Hơn nữa trong bụng của Tử là một sinh mệnh nhỏ, chúng ta không có quyền tước đoạt quyền được sinh ra một đứa con của người khác, có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn đã nghe ra, Thẩm Hạ Lan nói như vậy là đang biến tướng cầu tình cho Tử.
Anh cười một cái rồi nói: “Thật ra là em sợ anh khó chịu có đúng không? Dù sao thì bên cạnh anh không có người nhà, Tử là em họ của anh, dù sao đi nữa thì từ nhỏ cũng đã lớn lên cùng với anh, em muốn giữ cô ta lại thay anh có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan thầy Diệp Ân Tuấn có thể nói rõ ràng như thé, lúc này cô mới cười nói: “Nhân khẩu nhà họ Diệp chúng ta rất ít, Tử lại có nỗi khổ bất đắc dĩ, cô ta cũng không phải là cố ý muốn nhằm vào chúng ta, thật ra thì em cũng đã nghi ngờ Tử, nhưng mà chỉ là nghi ngờ một chút rồi sau đó lại thay đổi phương hướng. Dù sao thì nếu như cô ta thật sự muốn giúp chú hai Diệp thì em đoán là cô ta có rất nhiều cơ hội mang Diệp Tranh và Minh Triết đi ra ngoài để giao cho chú hai, bắt cứ một người nào trong đám bọn nó bị chú hai đưa đi, không phải là hai người chúng ta đều sẽ bị nắm mũi dẫn đi à? Nhưng mà Tử lại không làm như vậy, cô ta vẫn luôn bảo vệ bọn nhỏ, thậm chí bởi vì bọn nó mà ngày hôm qua còn bị đánh lén, cho nên em cảm thấy cô ta thật sự tốt với bọn nhỏ, dù sao thì cô ta cũng là cô của bọn nhỏ mà.”
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
“Ngày hôm trước còn có người đánh lén trong bệnh viện?”
“Đã qua hết rồi, Tử đã sắp xếp tất cả, bây giờ ở bên này như tường đồng vách sắt, không có người nào vào được đâu, anh cứ yên tâm.”
Thẩm Hạ Lan biết là anh lo lắng, cô vội vàng nói.
Diệp Ân Tuấn vẫn không yên lòng cho lắm.
“Để một lát nữa anh đến đó thăm em.”
“Không cần.”
“Anh muốn đi.”
Thấy thái độ của Diệp Ân Tuấn kiên quyết, Thẩm Hạ Lan cũng không ngăn cản anh nữa.
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh sẽ xử lý tốt chuyện của Tử, em cứ yên tâm.”
*Ừ được rồi, à đúng rồi, Thẩm Niệm Niệm đã về chưa vậy?”
Bởi vì chuyện của Diệp Ân Tuấn mà gần đây Thẩm Hạ Lan bận muốn chết đi được, cô căn bản không có để ý tới Thẩm Niệm Niệm, cô nhớ kỹ mình đã nói với cô ta là tạm thời đừng trở về nhà họ Diệp, nhưng mà người phụ nữ này có thể nghe lời được à?
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói: “Không có, chắc có lẽ là tin tức em bị người ta đâm bị thương làm cho cô ta xấu hỗ nên không tới đây.”
“Có lẽ là vậy.”
Nói đến đây, Thẩm Hạ Lan liền có chút đau lòng.
Tin tức cô bị người ta đâm bị thương đều đã được phát ra ngoài, nhưng mà lúc này ba mẹ Thẩm ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, không khỏi làm cho trái tim của cô cảm thấy lạnh lẽo.
Dường như là nhận ra cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt, Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Một lát nữa em muốn ăn cái gì, để anh làm cho em.”
“Thôi bỏ đi, anh bận rộn như vậy, anh không cần phải quan tâm em đâu, để thím Hoàng đưa đồ ăn cho em là được rồi, anh cứ bận việc của anh đi.”
“Minh Triết muốn đi thăm em, anh nói cho em biết đứa con trai này của chúng ta giỏi lắm đó, thế mà lại có thể bắt được Diệp Phong số hai.”
“Vậy hả anh?”
Nghe tháy Diệp Ân Tuấn nói tới thành tích của Diệp Minh Triết, Thẩm Hạ Lan vô cùng vui vẻ.
Hai người lại nói với nhau vài câu, lúc này Diệp Ân Tuấn mới cúp điện thoại.
Đúng lúc này, Triệu Ninh cũng bước ra.
Lúc anh ta nhìn Diệp Ân Tuần, anh ta khom người chào Diệp Ân Tuần, hành động đó làm Diệp Ân Tuấn giật nảy cả mình.
“Cậu làm gì vậy?”
“Diệp tổng, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã vì tôi mà làm mọi chuyện.”
Diệp Ân Tuấn có chút xấu hỗ: “Đây là do nhà họ Diệp đã nợ các người, tôi chỉ là không ngờ tới nhiều năm như vậy rồi mà chú hai vẫn còn chưa từ bỏ chuyện này, lúc trước tôi căn bản không biết chuyện này, trước khi ba tôi qua đời, cũng chỉ kêu tôi phải đề phòng chú hai, cho dù lúc nào đi nữa thì cũng không thể để nhà họ Diệp lọt vào trong tay của chú hai. Lúc đó tôi còn không biết tại sao lần này chú hai đột nhiên lại trở về trực tiếp đưa tôi vào trong trại tạm giam, lúc này tôi mới phát giác có một vài chuyện có lẽ là tôi vẫn còn chưa điều tra rõ ràng. Cho nên trước khi vào đó, tôi đã nhờ Tô Nam đi điều tra những chuyện này, bây giờ đã biết được chân tướng, tôi chỉ hi vọng là cậu có thể bình tĩnh xử lý chuyện này, nếu như có thể cứu ba của cậu ra thì rất tốt, nếu như không thể, cậu cũng đừng xúc động như vậy, dù sao thế lực của chú hai cũng rất lớn.”
Nếu như trước đó có lẽ là Triệu Ninh còn không hiểu nỗi khổ tâm của Diệp Ân Tuần, nhưng mà bây giờ anh ta đã hiểu hoàn toàn rồi.
“Tôi sẽ nghe lời Diệp tổng, Tử đã được tôi đưa đi, bây giờ chắc là đang đi về phía vùng biển quốc tế Diệp tổng, anh…”
“Thật ra thì tôi vẫn luôn cho người đi theo cậu, Tử vừa đi ra ngoài thì đã được người của tôi cản lại, bây giờ cô ta đang nghỉ ngơi trong biệt thự của tôi, một lát nữa cậu cứ đi qua đó gặp cô ta đi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm trái tim của Triệu Ninh trầm xuống.
“Diệp tổng, anh dự định làm gì với Tử đây?”
Cuối cùng, Triệu Ninh vẫn không yên lòng, mặc dù nghe ý tứ của Diệp Ân Tuấn có lẽ là sẽ không cần mạng của Tử, nhưng mà…
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn hơi trầm xuống, anh hờ hững nói: “Tôi cũng không biết, chờ tôi nghĩ ra rồi nói sau.”
Nói xong, anh đứng dậy đi khỏi phòng khách.
Sau khi Diệp Minh Triết tỉnh ngủ thì nhìn thấy một mình Triệu Ninh ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách đến ngắn người, không khỏi bước lên phía trước.
“Chú Ninh, chú làm cái gì vậy? Dì Tử đâu rồi?”
Triệu Ninh đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc nhìn thấy Diệp Minh Triết thì cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nếu như con của anh ta sinh ra đời, có phải cũng sẽ đáng yêu và thông minh giống như Diệp Minh Triết không?
Diệp Minh Triết thấy anh ta nở nụ cười, không hỏi lui về phía sau một bước rồi nói: “Chú Ninh, chú gặp quỷ rồi hả?”
“Đúng vậy, gặp quỷ nhỏ thông minh như cháu đó, ba cháu đã kêu chú chờ đến lúc cháu thức dậy thì đưa cháu tới bệnh viện thăm mẹ của cháu, bao giờ thì đi đây?”
Hiện tại Triệu Ninh đã biết Diệp Ân Tuấn tạm thời sẽ không làm gì với Tử, anh ta cũng yên lòng, chỉ có điều là bây giờ anh ta còn chưa suy nghĩ kỹ nên dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với Tử.
Người phụ nữ mình yêu nhát lại là con gái của kẻ thù, mặc dù yêu tha thiết nhưng mà anh ta cần có một quá trình để thay đổi, mà hiện tại anh ta cũng không muốn phải đối mặt với những chuyện này.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn kêu anh ta dẫn Diệp Minh Triết đến thăm Thẩm Hạ Lan, đồng thời cũng quan sát những tai họa đang tìm ẩn, Triệu Ninh đã đồng ý.
Diệp Minh Triết nghe thấy Triệu Ninh nói như vậy, cậu bé vội vàng hỏi: “Lão Diệp đầu rồi?”
*Đi ra ngoài làm chút chuyện rồi.”
“Là chuyện gì vậy?”
“Chuyện của người lớn, con nít đừng có hỏi nữa, nhanh chóng đi sửa soạn đi, chúng ta đến bệnh viện đưa thức ăn cho mẹ của cháu.”
Lời nói của Triệu Ninh làm Diệp Minh Triết có chút buồn bực.
Chuyện của người lớn hả?
Nếu như không phải bởi vì có sự tham gia của cậu bé, chưa chắc là chuyện của người lớn có thể giải quyết được, nhưng mà cuối cùng cậu bé không nói cái gì hết, nó xoay người đi rửa mặt.
Triệu Ninh mỉm cười đứng dậy, điện thoại đột nhiên lại vang lên.