CHƯƠNG 887: MAY MÀ TRÁI TIM CỦA ANH ĐỦ VỮNG VÀNG
Khi Diệp Ân Tuần từ bên ngoài quay trở lại, Triệu Ninh đã quay lại, có điều sắc mặt quá khó coi, Diệp Ân Tuần cũng không nói gì, trực tiếp ngồi trên ghế ở hành lang.
Các phóng viên vẫn đang chờ đợi.
Diệp Ân Tuần bên này khí tức luôn trầm thấp khiến tất cả mọi người không dám thở mạnh.
Bên phía chú hai Diệp khi nghe thầy Diệp Ân Tuần ra ngoài rồi, nhưng các phóng viên trực ở cửa lại không có nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuần thì biết có vài chuyện vượt tầm kiểm soát của ông ta rồi.
“Diệp Phong, thu thập đi, chúng ta đi.”
Chú hai Diệp bây giờ không thể không rời khỏi đây.
Thẩm Hạ Lan tuy nói bây giờ sống chết không rõ, nhưng cô có thể khiến người của tổ chức R tìm được viện nghiên cứu của ông ta, điều này đã khiến chú hai Diệp vô cùng lo sợ, hiện nay Diệp Ân Tuần lại ra ngoài rồi, ông ta biết mình có thể một kích tống Diệp Ân Tuần vào tròng, là vì đánh bất ngờ, nhưng nơi này dù sao là địa bàn của Diệp Ân Tuấn, nhân lúc Diệp Ân Tuần không thể phân thân trong tình cảnh Thẩm Hạ Lan bị như kia, chú hai Diệp cảm thầy bây giờ là thời cơ tốt nhát đề rời khỏi.
Diệp Phong lại có hơi không cam lòng.
“Ba, chúng ta bây giờ nếu như đi rồi thì ra cái gì chứ? Tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp con còn chưa lấy được? Với cả, đồ chúng ta muốn…”
“Đồ không chạy được, đoán chắc Diệp Ân Tuần cũng không biết thứ gì, nếu không nó sớm lấy ra rồi. Bây giờ chúng ta không thể ở lại đây rồi, con nghe lời, tất cả mọi thứ ba làm đều là vì con, con nếu như xảy ra chuyện gì, nửa đời sau của ba phải làm sao? Mau thu dọn đồ đạc, ba đợi con ở sân bay.”
Sau khi chú hai Diệp cúp máy thi nhìn về phía cửa bên ngoài.
Ngoài cửa là bọn Thanh Đồng.
Chú hai Diệp biết bản lĩnh của bọn họ, nhưng ông ta lại mỉm cười khinh thường.
Muốn rời khỏi tòa nhà công nghệ, làm sao có thể chỉ đi một cửa.
Chú hai Diệp đến trước cửa sổ, nhìn dòng xe tấp lắp bên dưới, đây là tầng 13, ông ra muốn xuống không quá dễ, nhưng từ đây chui vào tầng 12, sau đó đi tháng máy từ tầng 12 rời đi, như vậy dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, chú hai Diệp dứt khoát mở cửa số ra, sau đó nhảy xuống.
Ông ta từ ban công tầng 13 nhảy đến ban công tầng 12, may mà đó là căn phòng trống.
Chú hai Diệp chỉnh trang quần áo, từ tầng 12 đi thang máy rời đi.
Mà Thanh Đồng đối với những chuyện này lại không biết.
Sau khi Diệp Phong cúp máy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng.
Mặc kệ nói thế nào, anh ta quay về Hải Thành là vì để thay thế Diệp Ân Tuần, nắm hết tất cả mọi thứ ở đây vào trong tay của mình, hiện nay cái gì cũng không có làm được thì phải chuồn đi, anh ta cứ cảm thấy uất ức.
Diệp Phong suy nghĩ rồi, vẫn không có nghe lời chú hai Diệp, bản thân một mình bắt xe đến nhà tổ nhà họ Diệp.
Khi bảo vệ trong nhà nhìn thấy Diệp Phong thì hơi sững ra, vô thức đứng thẳng.
“Chào Diệp tổng.”
“Ừm.”
Diệp Phong gật đầu, nhắc chân quang minh chính đại đi vào trong nhà tổ nhà họ Diệp như vậy.
Trong nhà tổ chỉ có má Hoàng và Thẩm Minh Triết, Diệp Phong khi đi vào, vừa hay đụng phải Diệp Minh Triết mở cửa phòng đang gấp đi tiểu, khi nhìn thấy Diệp Phong thì sững ra.
“Lão Diệp? Ba sao lại quay về rồi? Mẹ con đâu?”
Diệp Phong hơi sững ra.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp được Diệp Minh Triết, tuy từng thấy ở trước ảnh, nhưng lần đầu tiên quan sát ở khoảng cách gần khiến anh ta có hơi phần khích và kích động.
“Ba về lấy chút đồ.”
Diệp Minh Triết dụi dụi mắt của mình, ngáp một cái vào đi vào nhà vệ sinh.
Diệp Phong có hơi nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan bây giờ sống chết chưa rõ, sao con trai của cô còn ở nhà ngủ chứ? Lẽ nào là vì Diệp Ân Tuần không có nói cho cậu bé?
Trong lòng Diệp Phong không dám chắc, có điều nghĩ đến thứ mình muốn, anh ta nhanh chóng đi lên lầu hai đi tới phòng sách.
Sau khi Diệp Minh Triết đóng cửa phòng lại, đôi mắt lèm nhèm lập tức sáng lên.
Cậu bé nhanh chóng tử trong túi rút ra điện thoại, trực tiếp gửi tin nhắn cho Diệp Ân Tuần.
“Lão Diệp, ba đang ở đâu?”
Diệp Ân Tuần vừa hay cầm điện thoại, khi nhìn thấy câu hỏi của Diệp Minh Triết thì hơi sững ra, sau đó vội nói: “Ba ở bệnh viện, bên phía mẹ con còn chưa ra.”
“Ba đang ở bệnh viện sao?”
“Sao thế?”
Diệp Ân Tuần nhận thấy câu hỏi của Diệp Minh Triết có hơi lạ.
Diệp Minh Triết vội trả lời: “Trong nhà xuất hiện một người đàn ông giống y hệt với ba, chắc sẽ không phải có một người anh em song sinh của ba chứ?”
Diệp Ân Tuần hơi sững người.
Diệp Phong.
Nhưng Diệp Phong không phải đã chết rồi sao?
Bởi vì mọi chuyện đều là Thẩm Hạ Lan xử lý, cho nên Diệp Ân Tuấn không biết quan hệ của mình với hai Diệp Phong, tự nhiên không rõ còn có một tồn tại của Diệp Phong nữa. Hiện nay thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, mắt của Diệp Ân Tuần hơi nheo lại, thần sắc có hơi lạnh lùng.
“Bảo vệ bản thân, ba cho người về xử lý.”
“Được.”
Sau khi Diệp Minh Triết cúp máy thì lại để điện thoại vào trong túi của mình, sau đó mở van nước bồn cầu giả bộ xả nước, lúc này mới ngáp đi ra.
Cậu bé liếc nhìn lên trên lầu, phát hiện cửa cửa phòng sách hình như không có đóng chặt, nghĩ đến phòng sách là căn cứ quan trọng của Diệp Ân Tuần, cậu bé nhanh chóng lên lầu.
“Ba, ba nhìn thấy quần yếm của con không?”
Diệp Minh Triết dụi mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Hai tay đang tìm kiếm của Diệp Phong lập tức dừng lại.
Anh ta nhanh chóng mở cửa phòng sách ra, nhìn thấy Diệp Minh Triết đã đến cửa phòng sách, trong lòng thầm thấy hơi may mắn.
Đứa trẻ này sao lại phiền như vậy chứ?
Diệp Phong cười không chạm tới mắt, nói: “Quần yếm của con tự mình để đâu không biết sao?”
“Hôm kia má Hoàng mang đi gặp, con không biết má ấy để ở đâu rồi, ba giúp con tìm đi, con muốn mặc.”
Diệp Minh Triết phụng phịu, đưa tay muốn kéo cánh tay của Diệp Phong, Diệp Phong lại nhanh chóng lùi lại, cười ha ha nói: “Con đi hỏi má Hoàng đi, ba bên này có chút việc, ngoan, tự mình chơi đi.”
Nói rồi, Diệp Phong định đầy Diệp Minh Triết ra ngoài cửa.
Diệp Minh Triết cũng không giãy giụa, chỉ là khi xoay người, tay chạm vào Diệp Phong, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nhìn thấy Diệp Minh Triết về phòng của mình, Diệp Phong lúc này mở thở phào nhẹ nhõm.
Thật nguy hiểm!
Không được!
Anh ta phải tốc chiến tốc thẳng rồi rời khỏi đây, có một tiểu quỷ như vậy ở đây, anh ta sớm muộn sẽ lộ ra sơ hở, chỉ là anh ta căn bản không có ngờ, mình ở chỗ Diệp Minh Triết đã lộ ra sơ hở rồi.
Diệp Minh Triết căn bản không có quần yếm!
Điểm này Diệp Ân Tuần biết.
Đáng tiếc người hiện nay không biết.
Diệp Minh Triết sửng sốt khi có người vậy mà giống y hệt với Diệp Ân Tuần, nói là nguyên bản của nhau, nhưng hình như khí chát lại không đúng, nhưng nếu như không phải, sao có thể giống nhau như vậy.
Cậu bé nghĩ không thông, nhanh chóng mở máy tính ra, trên máy tính lập tức xuất hiện một video, nhìn rõ ràng mọi thứ trong phòng sách.
Chỉ thấy Diệp Phong sau khi đóng cửa phòng, nhanh chóng ở bàn làm việc và trên kệ sách của Dạ Ân Tuần tìm kiếm, cũng không biết đang tìm cái gì.
Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu lại.
“Lão Diệp, người đó hình như đang tìm thứ gì đó.”
Diệp Minh Triết chụp một bức ảnh gửi cho Diệp Ân Tuần.
Diệp Ân Tuần cúi đầu nhìn điện thoại, bởi vì dùng zalo liên lạc với con trai, người bên cạnh không biết Diệp Ân Tuần đang làm cái gì, chỉ cảm thầy khí tức ác sát trên người Diệp Ân Tuần rất mạnh, khiến người khác không dám lại gần.
Tìm đồ?
Nhà họ Diệp có đồ gì là thứ bọn họ muốn?
Diệp Ân Tuần không rõ, nhưng lại gửi một tin nhắn cho Diệp Minh Triết.
“Đừng vọng động, nếu như người đó muốn rời khỏi thì để cho đi, đừng đi theo biết chưa? Con tự mình nên làm gì thì làm đó, bên này ba biết nên làm như nào.”
Nhìn thấy câu trả lời của Diệp Ân Tuần, Diệp Minh Triết gật đầu.
“Được.”
Cậu bé lưu video vào trong máy tính xong, lúc này mới bò lên giường tiếp tục đi ngủ.
Diệp Ân Tuần gọi một cuộc cho Tống Đình, còn nói cái gì, không ai biết, bởi vì Diệp Ân Tuấn đi sang một bên.
Cảm xúc của Triệu Ninh có hơi đờ đẫn, cũng không có chú ý đến động tác của Diệp Ân Tuần.
Phi ngược lại chú ý thấy, nhưng cũng không dám rời khỏi đây.
Thẩm Hạ Lan ở trong tình hình tất cả mọi người đang chờ đợi vất vả thì cuối cùng cũng ra khỏi phòng cấp cứu, có điều sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
“Bác sĩ, bà chủ của nhà chúng tôi như nào rồi?”
Phi vội vàng đi tới hỏi.
Diệp Ân Tuần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, lúc này mới cúp máy, nhanh chóng đi tới.
“Như thế nào rồi?”
Bác sĩ có hơi căng thẳng, có điều vẫn vội nói: “Mắt máu quá nhiều, tuy đã cứu được, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng, trước mắt càng không thể chịu kích thích, nếu không đứa trẻ trong bụng không dám bảo đảm có thể giữ được.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuần bỗng trở nên khó coi.
“Hạ Lan, nghe được lời anh nói không?”
Anh nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan rất suy yếu, cũng đang ngủ say, có điều tất cả mọi người ở góc độ không nhìn thấy, cô mở một mắt ra, mỉm cười với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó thở dài bát lực.
“Đưa vào phòng bệnh, khoảng thời gian này không cho phép bắt kỳ ai làm phiền bà chủ nghỉ ngơi.
“Được.”
Phi vội vàng theo bác sĩ đi làm thủ tục nhận phòng bệnh.
Anh ta không khỏi liếc nhìn Triệu Ninh, phát hiện Triệu Ninh có hơi ngây ngốc, trạng thái dường như rất không ổn.
Diệp Ân Tuần cũng nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Ninh, thấp giọng nói: “Cậu quay về đi, bên này để Phi ở lại là được.”
Triệu Ninh lúc này mới phản ứng lại, a một tiếng, sau đó gật đầu.
“Chú ý lái xe.
Diệp Ân Tuần vẫn có hơi không yên tâm mà dặn một câu.
Triệu Ninh lại gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan sau khi được Diệp Ân Tuần đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, phóng viên bên ngoài mới bắt đầu trở nên xôn xao, nhát thời, tin tức Thẩm Hạ Lan bị vợ của Trương Huy đâm bị thương trở nên hot nữa.
Trong phòng bệnh, sau khi Diệp Ân Tuần đóng cửa phòng lại rồi mới ôm chặt Thẩm Hạ Lan.
“Em muốn dọa chết anh phải không?”
Lúc mới đầu anh cả người đều run rẫy, đặc biệt là khi nghe nói Thẩm Hạ Lan bị đâm cả người đều là máu, thật sự muốn dọa chết anh rồi, may mà Triệu Ninh kịp thời nói rõ tất cả với anh, nếu không, Diệp Ân Tuần thật sự muốn xông vào phòng cấp cứu rồi.
Hiện nay khi nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không phải quá tốt, anh vẫn có hơi lo lắng hỏi: “Em thật sự không sao chứ? Anh thấy sắc mặt của em…”
“Trang điểm đó. Em không sao. Tắt cả đều là vở kịch mà em và bác sĩ bắt tay cùng diễn. Yên tâm đi, em vẫn rất khỏe mạnh.”
Thẩm Hạ Lan vì để thể hiện mình không sao, vén chăn muốn xuống giường, lại bị Diệp Ân Tuần ôm lại.
“Đừng động đậy, để anh ôm em. Người phụ nữ này, lúc nào cũng có thể cho anh bất ngờ và kinh sợ. May mà trái tim của anh vững vàng.”
Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuần ôm trong lòng, dáng vẻ run rẩy của anh khiến Thẩm Hạ Lan biết, người đàn ông này là thật sự bị dọa hỏng rồi.
“Em không làm như vậy, không thể hóa bị động thành chủ động được, huống chi nếu như em đoán không sai, chú hai Diệp bây giờ chắc đang định chạy trốn.”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa nói xong thì điện thoại của Diệp Ân Tuần đổ chuông. Nhìn số hiển thị trên màn hình điện thoại, lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.