CHƯƠNG 868: CON CŨNG HÉT CÁCH
Lúc đầu bọn họ cũng chỉ đoán mà thôi, nhưng mà khi nhìn tháy hình do Tống Đình gửi tới, hai người đều trầm mặc.
“Chắc có lẽ là cái này phải đi hỏi Diệp Phong một chút.”
Đợi cả nửa ngày, Thẩm Hạ Lan mới nói một câu.
“Được rồi, để anh đi.”
Diệp Ân Tuấn hít một hơi thật sâu.
Đối với anh em ruột thịt, thật ra Diệp Ân Tuấn vô cùng trân trọng, lúc trước có Diệp Nam Phương anh cũng yêu thương đền tận xương tủy, hiện tại biết mình có một người em trai, nếu như không phải do không hợp với thói thường, anh cũng sẽ không ra tay với anh ta.
Bây giờ càng ngày càng có nhiều chuyện nhằm về phía Diệp Phong và chú hai, tâm trạng của Diệp Ân Tuần rất phiền muộn, cũng có chút đau lòng, dù sao thì trên đời này còn có cái gì khiến cho người ta khó chịu hơn so với người thân không đứng cùng chiến tuyến.
Thẩm Hạ Lan vỗ tay anh, dịu dàng nói: “Nếu anh cảm thấy khó khăn, vậy thì để em đi cũng được.”
“Không cần đâu, bây giờ em đang mang thai, còn để em phí tâm làm gì, em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện này cứ để anh thăm dò là được.”
“Được tôi.”
Thẩm Hạ Lan cũng không tranh giành, cô nhẹ nhàng gật đầu giống như là người lúc nãy hung hăng đạp tài xế không phải là cô vậy đó.
Lại chờ một lát nữa, Diệp Ân Tuần liền đi ra ngoài, Thảm Hạ Lan biết anh đi tìm Diệp Phong.
Thẩm Hạ Lan dựa ở bên giường, hai mắt nhắm lại, rốt cuộc là hình xăm hoa anh túc này có ý gì vậy chứ?
Trước kia chú hai muốn tranh đoạt tài sản của nhà họ Diệp, bây giờ nền móng của Diệp Ân Tuần rất vững chắc, rốt cuộc là ông ta muốn trở về làm cái gì vậy chứ?
Hay là nói ông ta cảm thấy Diệp Ân Tuần là con trai ruột của ông ta, ông ta có thẻ ngang nhiên nhận hết mọi thứ của nhà họ Diệp vào trong tay?
Nhưng mà những chuyện này có liên quan gì tới nhà họ Lam?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không hiểu điểm này.
Cô cảm tháy có chút đau đầu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, cái gì nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến, cô yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.
Điện thoại nhận được một tin nhắn, là liên quan đến chuyện vòng loại của cuộc thi, Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, nhìn những mục cần chú ý rồi sau đó để điện thoại xuống.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Diệp Minh Triết muốn đến thăm một chút, Thẩm Hạ Lan làm món ăn ngon rồi cùng đến bệnh viện với Diệp Minh Triết.
Diệp Tranh có vẻ như là cũng không biết tình trạng cơ thẻ mình, vừa nói vừa cười với Diệp Nghê Nghê.
Nhìn con cái như thế này, trong lòng của Thẩm Hạ Lan đau đớn như là bị kim đâm.
“Tranh, mẹ làm sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhát nè, mặc dù là không thẻ ăn quá nhiều dầu mỡ nhưng mà chúng ta có thể ăn một chút, được không nào?”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười đi vào.
Lúc Diệp Tranh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết tới, cậu bé vô củng vui vẻ.
“Dạ vâng ạ, mẹ nói cái gì cũng đúng.”
Diệp Nghê Nghê vốn dĩ là một cô bé ăn hàng, đây là lần đầu tiên cô bé không tranh giành muốn ăn, xem ra chuyện lần này để cô bé trưởng thành hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan đặt cái bình giữ ấm lên trên tủ.
Diệp Minh Triết đi tới ôm Diệp Tranh, thấp giọng nói: “Anh trai, sau này em sẽ bảo vệ cho anh.”
“Từ lúc gặp mặt thì em đã nói câu nói này rồi, yên tâm đi, anh là anh trai, anh có thể bảo vệ cho bọn em.”
Diệp Tranh đầy Diệp Minh Triết ra, biểu cảm chân thành trong đôi mắt làm cánh mũi của Diệp Minh Triết chua xót.
“Anh trai, ngày mai em phải đi rồi, chắc có lẽ là không thẻ đón anh xuất viện được.”
Tay của Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.
Diệp Minh Triết muốn đi hả?
Sao cô lại không biết?
“Minh Triết, con quyết định từ khi nào vậy, sao mẹ lại không biết?”
“Mẹ ơi, con đã nói với ông ba xong rồi, ngày mai con sẽ đi, ở bên phía quân đội thúc giục rất gấp gáp, sau khi con đến đó rồi thì chắc có lẽ về được một ngày thứ bảy, trưa chủ nhật phải trở về đó, chẳng qua nếu như trong nhà có chuyện thì mẹ nhất định phải nói cho con biết.”
Diệp Minh Triết suy nghĩ thật lâu rồi mới đưa ra quyết định như thế.
Hiện tại cậu bé chính là người khỏe mạnh nhất trong thế hệ này của nhà họ Diệp, cậu bé nhất định phải tranh thủ thời gian học tốt bản lĩnh để bảo vệ cho anh trai và em gái.
Diệp Tranh có chút ghen tị, thấp giọng nói: “Anh đang bị thương, nếu không thì anh cũng đi cùng với em, còn có thể có người bầu bạn.”
Thân thể của Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan hơi cứng lại, Thẫm Hạ Lan vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Diệp Minh Triết cười nói: “Anh, hai anh em chúng ta không thể đều đi đầu quân, không phải là hiện tại anh đi theo Trương Linh học y hả, sau này sản nghiệp của gia đình chúng ta giao lại cho anh quản lý, có thể là em sẽ không tiếp quản đâu. Nếu như anh không tiếp quản, vậy thì ba mệt chết rồi, chắc có lẽ là mẹ cũng sẽ không vui, có đúng không mẹ?”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt liếc cậu bé một cái, nhưng mà vẫn cười cười.
Diệp Tranh có hơi bắt ngờ, vội vàng nói: “Anh không muốn đâu, anh làm bác sĩ là được rồi, sản nghiệp của gia tộc vẫn nên để Minh Triết trở về thừa kế.”
“Em không muốn, em cứ muốn phát triển ở quân đội. Anh, anh đừng có từ chối, anh cũng biết em không có hứng thú với máy chuyện trên thương trường, anh kêu em trở lại tiếp quản em sẽ khó chịu muốn chết đi được, em vẫn muốn ở ngoài thoải mái hơn một chút.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh không biết nói sao.
“Nhưng mà…”
“Thôi mà, đừng có nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định như vậy đi. Em không ở nhà, anh phải chăm sóc cho mẹ và em gái thật tốt đó, em nhờ anh.”
Diệp Minh Triết cười vô cùng thoải mái.
Nhìn cậu bé vui vẻ như thế, rốt cuộc Diệp Tranh cũng đã gật đầu.
“Được rồi, ở trong nhà cứ giao lại cho anh là được.”
Thẩm Hạ Lan nhìn hai anh em bọn nó như thế này, cô đột nhiên cảm thấy đây không phải là hai đứa nhỏ mà giống y như là hai cậu thiếu niên.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của hai đứa nó cũng lớn hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều.
Diệp Nghê Nghê vẫn luôn không nói chuyện, làm cho Thảm Hạ Lan không quen cho lắm.
“Nghê Nghê, sườn xào chua ngọt nè, con ăn một miếng đi?”
Thẩm Hạ Lan gắp một miếng đưa cho cô bé.
Diệp Nghê Nghê lắc đầu nói: “Để lại cho anh cả ăn đi ạ, sau này con sẽ nhường thịt của mình cho anh cả ăn, đề cho anh cả có thể khỏe lại.”
Diệp Tranh lập tức cười vô cùng sáng lạn.
“Không cần đâu, anh ăn một miếng là được rồi, em ăn nhanh lên đi, anh thích nhìn em ăn, nhìn em ăn anh cảm thấy mình rất muốn ăn, nếu như em không ăn thì anh ăn không vô nữa.”
Nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Diệp Nghê Nghê vội vàng hỏi: “Thật hả anh?”
*Đương nhiên là thật rồi, nếu như em không ăn anh cũng sẽ không ăn, không bằng chúng ta mỗi người một miếng nha?”
“Dạ vâng.”
Diệp Nghê Nghê vội vàng đưa tay ra.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê nghe lời Diệp Tranh như thế, xem như đã an tâm.
Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan ở lại một hồi, sau đó cô liền dẫn Diệp Minh Triết rời khỏi.
Dù sao thì ở đây cũng có Tử, cô không sợ bọn nhỏ sẽ xảy ra nguy hiểm.
Diệp Minh Triết ngồi ở trên xe suy nghĩ thật lâu, sau đó mới mở miệng nói.
“Mẹ ơi, mẹ có trách con không vậy?”
“Hả? Mẹ trách con cái gì?”
Thẩm Hạ Lan nhìn đứa con trai này, trong lòng vô củng dễ chịu.
Diệp Minh Triết cắn môi nói: “Con đột nhiên lại muốn rời khỏi nhà để đến quân đội, mẹ có trách con không?”
*Tại sao mẹ lại phải trách con? Con có lý tưởng của mình, có khát vọng của mình, mẹ vui còn không kịp nữa là, tại sao mẹ lại phải trách con?”
Nghe thấy Thẫm Hạ Lan nói như vậy, lúc này Diệp Minh Triết mới thở phào một hơi Cậu bé giống như là làm nũng mà ghé vào trên người Thắm Hạ Lan, cười nói: “Mẹ ơi, mẹ đối xử tốt với con như thế, con sẽ kiêu ngạo đó.”
*Không có chuyện gì hết, con trai của mẹ có tư cách đề kiêu ngạo, có điều từ bỏ quyền thừa kế sản nghiệp của gia tộc, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Mặc dù Diệp Ân Tuần đã quyết định chuyện này, nhưng mà Thẫm Hạ Lan vẫn muốn nghe ý của Diệp Minh Triết Diệp Minh Triết nghiêm túc gật đầu: “Con quyết định rồi, con có thê tạo ra thiên ha mà mình muốn, anh cả vì Nghê Nghê mới trở thành như vậy, mặc dù là sau này có thể tỉnh dưỡng tốt nhưng mà có thế khôi phục như thế nào thì chẳng có ai biết được hết Nếu như trong tương lai anh ấy là bá chủ Hải Thành, vậy thì không có người nào dám bắt nạt anh ấy, đây cũng là do em gái đã nợ anh ấy.”
Thẩm Hạ Lan hết sức vui mừng vì Diệp Minh Triết đã nghĩ như vậy, nhưng mà cô sờ đầu của Diệp Minh Triết, dịu dàng nói: “Giữa anh em không có chuyện ai nợ ai, nếu như con nghĩ như vậy, thế thì con không xem thằng bé là anh ruột của mình, sau nảy con đừng có nói mây lời như vậy nữa, mẹ biết con muốn tốt cho thằng bé, nêu như sau này Tranh có chỗ cân con giúp đỡ, con không thê từ chối có biết chưa?”
*Con biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan đau lòng nhìn Diệp Minh Triết, cảm thấy sau khi về nước thì thời gian ở bên cạnh con cái càng ngày cảng ít, ngày mai cậu bé lại phải đến quân khu, sau này cậu bé sẽ được quản lý quân sự hóa, muốn gặp một lần cũng phải chờ một tuần lễ Nghĩ tới đây, trong lòng của Thẫm Hạ Lan khó chịu và không nỡ *Mẹ nhớ con rất thích chơi game có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng nói, ngược lại làm Diệp Minh Triết ngây ra một lúc.
*Con vẫn luôn rất thích, mẹ ơi, không phải là mẹ muôn dẫn con đi chơi trò chơi đó chứ?”
“Tại sao lại không thễ, nhưng mà mẹ không muôn chơi điện thoại với con, chúng ta đi đến máy trò chơi ở trong phòng trò chơi đi có được không? Mẹ cũng không tin là mẹ sẽ thua con.”
Đối với trò chơi di động đúng là Thẫm Hạ Lan chơi không tốt, tốc độ tay của cô theo không kip, chơi game điện thoại với Diệp Minh Triết chắc có lẽ là sẽ bị con trai của mình xem thường.
Nhưng mà khi chơi trò chơi thì lại khác biệt, lúc còn bé cô chơi rất thường xuyên.
Diệp Minh Triết nhìn vẻ khiêu chiến trong đáy mắt của Thẫm Hạ Lan, cậu bé không khỏi cười nói: “Được thôi, mẹ nói chơi cái gì thì chơi cái đó.”
“Đây chính là con nói đó nha, nếu như mẹ thắng thì con không được khóc nhè đâu.”
“Mẹ ơi, ai thua ai thắng còn chưa nói chính xác đâu.”
Diệp Minh Triết tràn đây tự tin Thẩm Hạ Lan nhếch miệng, lái xe chở Diệp Minh Triết đến phòng game cỡ lớn ở gần đó.
Ở đây có rất nhiều thanh thiếu niên, không có nhiều người dẫn con trai đến đây chơi như là Thắm Hạ Lan Nhân viên phục vụ đỗi tiền trò chơi cho bọn họ.
Diệp Minh Triết và Thắm Hạ Lan nhìn mấy trò chơi, cười hỏi: “Mẹ ơi, mẹ muốn chơi cái gì?”
“Chơi quyền thần?”
“Ok”
Diệp Minh Triết không hề do dự Trong lòng Thẫm Hạ Lan tràn đây lòng tin bước tới, sau khi bỏ tiền xu vào thì bắt đầu chơi với Diệp Minh Triết Lúc đầu cô cho rằng mình có thể đánh bại Diệp Minh Triết, nhưng mà chơi được hai ván, cô phát hiện mình là người bị đánh bại Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
“Con từng lén lút đến đây chơi sau lưng mẹ đúng không?”
“Không có, con thẻ là không có, đây là lần đầu tiên con chơi.”
Thẩm Hạ Lan không tin Diệp Minh Triết cho lắm “Lần đầu tiên chơi hả? Lừa gạt ai vây, mẹ chơi mười máy hai mươi năm rồi mà còn không chơi lại con?”
“Thật đó mẹ, có một vài người sinh ra đã có trí thông minh cao rồi, con cũng hết cách.”
Thẩm Hạ Lan tức ngứa hết cả răng Đứa con trai này là con ruột của cô hả?
Thiếu đòn lắm có đúng không?
“Đi đỗi một trò chơi khác.”
Thẩm Hạ Lan không tin là mình chơi không lại một đứa nhỏ Diệp Minh Triết cười ha hả đi theo Thắm Hạ Lan, mặc kệ là chơi trò chơi gì, chỉ cằn Diệp Minh Triết tham gia vào chơi được hai ván đã có thê nắm giữ kỹ xảo, sau đó thắng Thắm Hạ Lan Thẫm Hạ Lan hoàn toàn phiền muộn Toàn bộ những người ở trong phòng trò chơi đều bị hai mẹ con thu hút, đặc biệt là kỹ năng chơi lợi hại của Diệp Minh Triết cứ thắng mãi làm cho mọi người lớn tiếng khen hay.
Thấm Hạ Lan vừa vui lại vừa bực.
Đúng lúc này có một người trẻ tuổi đi về phía bọn họ.
“Này câu nhóc, hai người chúng ta chơi một ván, người nào thua thì sủa tiếng chó bò ra khỏi chỗ này. Như thế nào, có dám không hả?”