CHƯƠNG 851: THẬT SỰ RẤT MUỐN ĂN
Tay của Diệp Ân Tuấn chỉ khựng lại một chút, sau đó lại bắt đầu dao động, cả căn phòng đều là tiếng gõ bàn phím của anh, từng hồi từng hồi, giống như gõ vào trái tim Thẩm Hạ Lan.
Cô muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, anh đã cất lời.
“Ngồi yên, rót cho mình ly nước nóng ấm tay, những chuyện khác lát nữa nói.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rót ly nước ấm cho mình, sau đó ngồi xuống.
Trong lòng cô cũng rất nôn nóng, nhưng cô biết, mình có gấp cũng vô ích, dùng cả mối quan hệ rồi, các bên đều đang tìm kiếm, dù lúc này cô bôn ba khắp nơi thì cũng không thể tìm thấy Lam Tử Thất.
Sau khi Diệp Ân Tuấn gõ xong ký tự cuối cùng, máy tính lập tức phát ra một chuỗi chỉ thị, tuy nhiên lại không có thứ nào anh cảm thấy có ích.
Bối cảnh nhà họ Lam quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức có chút khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Thế nào?”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng không thể ngồi yên nữa, vội chạy tới.
“Cẩn thận.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, lo lắng hiện rõ.
Thẩm Hạ Lan cũng không dám sơ sểnh, đi từng bước từng bước tới, liền nhìn thấy đây đều là tư liệu về từng người của nhà họ Lam.
“Cái này…”
“Quá sạch sẽ, hơn nữa cần vượt tường lửa của liên minh hacker mới có thể tìm thấy những tư liệu này, nhưng em cảm thấy những tư liệu sạch sẽ này cần liên minh hacker bảo mật sao?”
Câu hỏi của anh đương nhiên là sắc bén, Thẩm Hạ Lan cũng nghe ra gì đó.
“Anh là nói nhà họ Lam không đơn giản?”
“Ừ, không biết nhà họ Lam đã đắc tội ai, anh sợ nhất chính là như vậy, bây giờ chúng ta như ruồi không đầu tìm kiếm loạn xạ cũng không phải là cách, anh biết em lo lắng cho Lam Tử Thất, anh cũng biết quan hệ của em và cô ta, cô ta không muốn liên lụy em, đương nhiên sẽ nấp thật kỹ, nhưng em cũng đừng hành động khinh suất, chúng anh sẽ cố hết sức.”
Diệp Ân Tuấn đóng máy tính lại.
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu, nhất thời không biết phải nói gì.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Không muốn nói gì với anh?”
“Xin lỗi, em không nên hoài nghi anh.”
Thẩm Hạ Lan biết, mình càng sớm thẳng thắn càng tốt.
Diệp Ân Tuấn kéo cô ngồi xuống bên giường, thở dài nói: “Anh biết tính tình em, cũng biết tâm trạng em khi vừa nhìn thấy một màn này, nhưng Hạ Lan à, anh không ngoại tình, anh không có.”
“Em biết, mục đích Tử Thất làm vậy em cũng biết, em chỉ là có chút khó chịu.”
“Đợi tìm thấy Lam Tử Thất, anh phải nói cô ta một trận, đây là làm gì vậy? Cô ta vì không liên lụy em, có còn để chúng ta sống tốt với nhau không?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, nhưng sắc mặt bỗng khựng lại.
Lam Tử Thất là bạn tốt nhất của Thẩm Hạ Lan, cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì để Thẩm Hạ Lan và bản thân tách khỏi quan hệ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến cô đau lòng.
Cô ta biết rõ hơn bất kỳ ai, Thẩm Hạ Lan yêu Diệp Ân Tuấn thế nào, vì anh mà chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ dù chân tướng rõ ràng, cũng không thể nào khiến trong lòng cô không chút khúc mắc, vậy cô ta làm vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ là khiến Thẩm Hạ Lan và mình sinh ra khoảng cách? Chẳng lẽ là vì khiến Thẩm Hạ Lan rời xa mình?
Tại sao muốn như vậy?
Vì chuyện của nhà họ Lam còn dính líu đến anh sao?
Diệp Ân Tuấn cố gắng suy nghĩ lại trong đầu, mình và nhà họ Lam không có bất kỳ quan hệ nào, thậm chí trong việc làm ăn cũng chưa từng có, vậy Lam Tử Thất tại sao lại làm vậy?
Thẩm Hạ Lan thấy anh bỗng chìm vào trầm tư thì cho rằng anh nghĩ tới đầu mối gì đó, đương nhiên cũng không dám quấy rầy anh, chỉ có thể đợi anh tự hồi phục lại.
Thời gian Diệp Ân Tuấn trầm tư cũng không dài, chỉ vài giây, anh hồi thần, thấy Thẩm Hạ Lan lại nhìn mình, vội điều chính tâm trạng và cảm xúc của bản thân, thấp giọng nói: “Chúng ta quay về trước đi, ở đây cũng không được gì.”
“Được, về nhà họ Diệp đi, phía ông ngoại em sợ mẹ và ông lo lắng.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ra khỏi câu lạc bộ.
Bên ngoài không biết đã mưa phất phới từ lúc nào, Diệp Ân Tuấn vội cởi áo khoác trùm lên đầu cô, tâm trạng cô lại có chút lạc lõng.
“Tử Thất trước đây sợ nhất trời mưa, cũng không biết tối nay có sấm không.”
Thẩm Hạ Lan nhớ tới Lam Tử Thất trước đây, tình cảm nhiều năm như vậy, cô thật sự vô cùng lo lắng.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn lóe lên vài cái, thấp giọng nói: “Quay về trước đi, mong có thể sớm chút tìm thấy họ.”
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Cô và Diệp Ân Tuấn lên xe, không hề nhìn thấy trong con hẻm không xa, đôi mắt Lam Tử Thất nhìn chăm chú vào họ.
Nước mắt lẫn nước mưa không ngừng rơi trên khuôn mặt cô ấy, tay chân cũng có chút lạnh lẽo, nhưng đáy mắt lại có chút nóng.
Lam Tử Thất tận mắt nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe mới xoay người rời đi.
Trên trời không biết từ lúc nào bắt đầu sấm chớp giao nhau.
Lam Tử Thất nhớ tới lúc nhỏ mình sợ nhất trời mưa, cảm thấy tiếng sấm có thể đánh nát linh hồn mình, nhưng bây giờ cô mới biết, mình lúc đó ấu trĩ buồn cười biết bao.
Cô cứ cảm thấy cuộc sống đối với cô quá khắc khe, cho rằng tất cả những điều mình từng trải qua đều là lý do có thể khiến mình tuyệt vọng, chỉ là những chuyện xảy ra gần đây mới khiến cô hiểu rõ, chuyện tuyệt vọng trong cuộc đời quá nhiều.
Lam Tử Thất lê thân thể mỏi mệt đi vào con hẻm nhỏ nhớp nháp, sau đó ba quẹo bảy rẽ đi tới trước cửa căn nhà cấp bốn, nhìn trái ngó phải không có ai mới đẩy mở cửa đi vào, lập tức đóng cửa lại.
“Ai?”
Trong phòng không mở đèn, nhưng lại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Là chị.”
Lam Tử Thất vội mở miệng, đi tới.
“Chị?”
Đối phương nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất mới bất giác khựng lại, sau đó buông lỏng cảnh giác.
Lam Tử Thất không mở đèn, cô sở mở rồi sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Trước đó họ còn có thể tranh thủ ánh trăng nhìn rõ mặt nhau, nhưng bây giờ vì sấm chớp giao nhau, bên ngoài tối hù, Lam Tử Thất nhìn không rõ mặt em trai.
Lam Dũng cũng không nhìn rõ mặt Lam Tử Thất, chỉ có thể dựa vào giọng nói phân biệt phương hướng của cô.
“Chị, tình hình bên ngoài thế nào?”
“Không tốt lắm, người liên quan tới tất cả chuyện làm ăn của nhà chúng ta đều tránh không gặp, người có quan hệ thân thiết với nhà chúng ta hình như cũng xảy ra chuyện rồi.”
Lam Tử Thất thấp giọng nói, lấy gà quay từ trong lòng ra đưa sang.
“Ăn chút đi, vừa mua đấy, bên ngoài mưa rồi, không kịp mang dù, có lẽ có chút lạnh rồi.”
Giọng nói Lam Tử Thất giống như trước, nhưng Lam Dũng có thể nghe ra chút mặn mặn.
“Chị, chị khóc sao?”
“Không có, là mưa ướt.”
Lam Tử Thất cười cười, nhưng Lam Dũng cũng không nhìn thấy.
Lam Dũng im lặng nhận gà quay, trầm mặc một lát rồi nói: “Chị, trời sáng chị liền đi đi, đừng quản em nữa.”
“Nói gì vậy, em là em trai chị, chị không quản em thì ai quản em?”
Lam Tử Thất tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Lam Dũng.
Lam Dũng nhìn đôi chân mình, cười khổ nói: “Bây giờ nhà chúng ta tình hình như vậy, chị dẫn theo kẻ tàn phế như em căn bản không sống nỗi, em biết chị không muốn liên lụy chị Thẩm, cũng không muốn làm phiền người khác, chị, em đều biết, em không sao, dù họ bắt được em, em là kẻ tàn phế, họ còn có thể làm gì em chứ?”
“Chị không cho phép em nói bản thân như vậy, chị sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em, nhất định có cách, chị nghe nói Trương Linh ở Hải Thành, chị sẽ…”
“Chị, Trương Linh ở nhà họ Thẩm, ở chỗ Diệp Ân Tuấn, chị cảm thấy chị sẽ có cơ hội tìm tới bà ta sao? Huống chi đôi chân này của em, bác sĩ cũng nói rồi, không chữa được, gãy chân dập nát, căn bản không có cách nào, chị từ bỏ đi.”
Giọng nói Lam Dũng không nghe ra vui giận, nhưng Lam Tử Thất lại đặc biệt áy náy và tự trách.
Đôi chân này của cậu là vì cứu mình ở biên giới nên mới tàn phế, Lam Tử Thất sao có thể không quản?
“Em còn nói linh tinh chị sẽ không nhận em là em trai nữa.”
“Không nhận thì không nhận đi, bây giờ có liên quan tới em cũng không phải là chuyện tốt. Sau khi chị rời đi, tìm một nơi không ai biết mai danh ẩn tích sống qua ngày, có lẽ những người đó cũng tìm không thấy chị. Sau khi nhà họ Lam xong xuôi chị hãy quay về, họ sẽ không cảm thấy chị biết gì đó, có lẽ sẽ chừa cho chị con đường sống. Chị, chị không cần phải ở đây chờ chết với em.”
Lam Dũng thật lòng muốn tốt cho Lam Tử Thất.
Cậu ta không muốn nhìn thấy cô chịu khổ, càng không muốn vì mình mà liên lụy tới cô.
Nước mắt Lam Tử Thất chảy càng dữ dội.
“Em, chị bây giờ chỉ có em là người thân, em có thể đừng nói vậy không? Ba mẹ bây giờ còn chưa biết thế nào đâu? Em còn không cần chị, em là muốn chị lại biến thành cô nhi sao?”
Cổ họng Lam Dũng nghẹn ngào, có chút khó chịu.
“Chị, trận tranh đấu này không nên để chị dính dáng vào.”
“Chị là người nhà họ Lam, bất kể thời gian quay về dài hay ngắn, chị đều sẽ không bỏ mặc nhà họ Lam, chị sẽ nghĩ cách dò la được tin tức ba mẹ, nghĩ cách chữa khỏi chân em, rồi sẽ có cách, đời này không chữa khỏi cho em, chị sẽ cắn rứt lương tâm cả đời.”
Đây là lời thực lòng.
Lam Dũng và Thẩm Hạ Lan mới quen biết bao lâu? Nếu không phải vì lo lắng cho cô, muốn cùng cô đi biên giới, cũng sẽ không khiến mình biến thành dáng vẻ này.
Tình nghĩa giữa cô và Thẩm Hạ Lan đương nhiên không có gì để nói, nhưng tất cả những điều Lam Dũng làm cho người chị như cô, cô cũng không thể gạt bỏ xem nhẹ.
Lam Dũng thấy không thuyết phục được cô, chỉ có thể thở dài, sau đó xé gà quay, cầm một nửa đặt vào tay Lam Tử Thất, thấp giọng nói: “Ăn đi, đừng cái gì cũng theo em, em biết, tiền của chúng ta không còn nhiều, nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân, tốt xấu gì bây giờ chị cũng là lao động chính không phải sao?”
Lam Tử Thất khóc khóc cười cười, nhận gà quay, cùng Lam Dũng ăn trong đêm tối.
Lam Dũng thở dài, trong lòng lại có chủ ý.
Cậu ta đã phế rồi, dù chết cũng không sao cả, nhưng Lam Tử Thất từ nhỏ bị bắt cóc, vừa quay về nhà họ Lam, còn chưa được hưởng phúc thì đã khiến cô chịu tất cả phong ba bão táp, chuyện này không công bằng với cô.
Có lẽ người có thể cứu cô chỉ có Thẩm Hạ Lan.
Lam Dũng quyết định chủ ý, tranh thủ sắc đêm nhìn khuôn mặt nghiêng của Lam Tử Thất, vừa khéo một đường chớp lướt qua, dáng vẻ tái nhợt gầy yếu trên mặt cô khiến trái tim cậu ta bất giác nhói đau.
“Chị, em muốn ăn bánh bao nhỏ, gà quay quá ngấy.”
Lam Dũng thấp giọng mở miệng.
Lam Tử Thất khựng lại một lát, nói: “Kiên trì một chút, sáng sớm mai chị đi mua cho em, bây giờ bên ngoài giới nghiêm, chị…”
“Thật sự rất muốn ăn.”
Giọng nói Lam Dũng không lớn, thậm chí không hề có chút giọng điệu khẩn cầu, nhưng trái tim Lam Tử Thất chính là khó chịu đến sắp chết mất.
Cậu từng là cậu cả nhà họ Lam, muốn ăn gì mà không có? Lúc nào thì từng chịu tủi thân như vậy?
Bắt cậu ở nơi này đã đủ khiến Lam Tử Thất khó chịu rồi, bây giờ nghe thấy Lam Dũng nói vậy, lập tức lại đau lòng.
“Em đợi chút, chị đi mua cho em, phải tự chú ý an toàn biết không? Đừng mở đèn.”
Lam Tử Thất dặn dò, Lam Dũng đều đồng ý, nhìn cô ra khỏi phòng, Lam Dũng mới lấy điện thoại ra, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt có chút lập lòe bất định.