Thẩm Hạ Lan sợ Tống Dật Hiên làm ra chuyện gì quá đáng với Trương Mẫn, vội vàng từ phòng bệnh chạy ra, lại nhìn thấy Tống Dật Hiên đang ghì Trương Mẫn.
Chưa kể, chiều cao 1m85 với Trương Mẫn cao 1m5 này, ít nhiều có hơi chênh lệch chiều cao, có điều ánh mắt không chịu thua đó của Trương Mẫn lại giống như một con sói hoang khó lòng thuần phục, khiến người ta không khỏi nảy sinh một loại cảm giác muốn chinh phục.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy, Tống Dật Hiên và Trương Mẫn cũng khá hợp.
Loại cảm giác này khiến cô tạm thời dừng lại động tác của mình, cứ đứng ở cửa như vậy, nhìn bọn họ giao lưu với nhau.
Trương Mẫn không đẩy được Tống Dật Hiên ra, tức tối tới mức có hơi phiền.
“Anh buông tôi ra!”
“Không phải là rất có bản lĩnh sao? Không phải sức lực lớn sao? Không phải nói tôi là đồ mặt trắng nhỏ, không phải là đàn ông sao? Cô tự mình đẩy tôi ra đi?”
Tống Dật Hiên nhả ra từng câu châm chọc.
Người phụ nữ nhỏ bé này cao còn không tới vai của anh ta, còn muốn dạy dỗ anh ta sao?
Thật sự quá nực cười rồi.
Trương Mẫn tức đến nỗi mặt mày đều đỏ bừng.
Người đàn ông này thật sự đáng ghét rồi.
Cô ta bỗng nhón mũi chân lên, trực tiếp cắn một miệng vào vai của Tống Dật Hiên.
“Aiya đù má! Cô cầm tinh con chó à?”
Tống Dật Hiên không kịp phòng bị, đau tới mức vội vàng lùi về sau một bước.
Nhân sơ hở này, Trương Mẫn trực tiếp nhấc chân, đá vào người anh em của Tống Dật Hiên.
“Ư!”
Tống Dật Hiên ôm chỗ đó nhảy tâng tâng, tức đến mức mặt mày đỏ bừng.
“Cô…”
Anh ta vô cùng đau đớn!
Người phụ nữ này ra tay thật là hiểm!
Thẩm Hạ Lan nhìn mà rùng mình cả người.
Cô đều hốt hoảng đau thay cho Tống Dật Hiên.
Xong đời rồi, Tống Dật Hiên nhỏ sẽ không hỏng rồi chứ?
Trương Mẫn lại mặc kệ bộ dạng quỷ khóc sói gào của anh ta, tức phì phò nói: “Lần sau còn dám bắt nạt phụ nữ, tôi khiến anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Nói xong, Trương Mẫn không thèm nhìn Tống Dật Hiên lấy một cái, xoay người rời đi.
“Người phụ nữ này, tôi nhớ kỹ cô rồi, fuck!”
Tống Dật Hiên đau tới mức toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười, lại không dám, vội đi tới ra dấu tay hỏi: “Có cần gọi bác sĩ cho anh không?”
Tống Dật Hiên thấy vẻ mặt ẩn chứa ý cười của Thẩm Hạ Lan, không khỏi có hơi bực bội.
“Thẩm Hạ Lan, em không có lương tâm à? Tôi đã như thế này rồi, em còn tới cười tôi? Em từ đây tìm được bà la sát như này vậy?”
Tống Dật Hiên đau tới mức ngay cả động đậy cũng phải hít thở sâu vài cái.
Mẹ nó, cái này nếu thật sự xảy ra vấn đề, anh ta khiến cô lùn đó không được yên ổn.
Tống Dật Hiên nhìn hướng Trương Mẫn rời đi, tức tối nghĩ.
Thẩm Hạ Lan lại có chút vui vẻ khi người ta gặp nạn ra dấu tay nói: “Aiya, Ân Tuấn nhà chúng tôi vẫn là ổn, chỉ là bị người xấu nhéo vài cái, còn anh ấy, ngộ nhỡ nếu như bị phế rồi, hạnh phúc nửa đời sau sẽ bị hủy rồi. Anh mau chóng đi khám bác sĩ cho an toàn một chút, tôi thấy một cước đạp vừa rồi của Trương Mẫn không phải nhẹ.”
“Trương Mẫn chứ gì? Được, tôi nhớ rồi.”
Tống Dật Hiên vẫn là có chút lo lắng, vội vàng tập tễnh đi tìm bác sĩ.
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan tốt lên rất nhiều.
Cô trở lại phòng bệnh, lấy khăn lông lau hai tay cho Diệp Ân Tuấn, dùng phần mềm chuyển đổi giọng nói, nói: “Ân Tuấn, anh cảm thấy Tống Dật Hiên và Trương Mẫn ghép thành một đôi thì như thế nào? Em cảm thấy khá tốt. Tống Dật Hiên ấy, phải có một người trị được anh ta như này.”
Diệp Ân Tuấn vẫn nằm ở đó không có phản ứng gì.
Thẩm Hạ Lan cũng quen rồi.
Từ sự đau lòng lúc ban đầu, đến sự thẳng thắn chấp nhận của bây giờ, một loạt sự chuyển biến trong lòng này không phải là tùy tiện gì cũng có thể hiểu.
Đối với cô mà nói, chỉ cần Diệp Ân Tuấn còn sống, cho dù mỗi ngày nằm trên giường bệnh không nói câu nào như này, cô cũng cảm thấy có một chỗ dựa, cảm thấy gia đình vẫn còn, người vẫn còn đó.
Tô Nam mấy ngày nay cũng gọi mấy cuộc cho cô, đều không tính là tin tốt.
Thẩm Hạ Lan nhờ người tìm kiếm bác sĩ ở phương diện này, nhưng đáp án mà tất cả mọi người cho cô đều là bảo cô chuẩn bị tâm lý.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn.
Anh lại gầy rồi.
Không có đồ ăn chống đỡ, chỉ đơn giản truyền chất dinh dưỡng vào, cơ thịt này không có teo tóp thì đã là kỳ ích rồi.
Cô rất khẩn trương, nhưng cũng không có cách nào.
Diệp Minh Triết đã giục cô rất nhiều lần rồi, hỏi bọn họ khi nào trở về, Thẩm Hạ Lan thật sự không biết nên nói như nào với tụi nhỏ.
Đặc biệt là Diệp Tranh.
Cậu nhóc không dễ gì mới thoát khỏi chứng bệnh tự kỷ, ngộ ngỡ lại biết Diệp Ân Tuấn thành như này, không biết sẽ như nào nữa.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy gánh nặng trên người mình nhất thời bỗng nặng hơn.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh mau khỏe lại đi, nếu không em không chống đỡ được rồi. Ân Tuấn, anh nỡ để một mình em chịu khổ sao?”
Nếu là bình thường, Diệp Ân Tuấn chắc chắn sẽ nói sẽ không, nhưng bây giờ, anh giống như một người mất đi năm giác quan, không nghe được, không nhúc nhích, nằm ở đó thật sự khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.
Bác sĩ và y tá vẫn tới kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Thẩm Hạ Lan hỏi bác sĩ tình hình của Diệp Ân Tuấn, câu trả lời của bác sĩ vẫn như cũ, bản thân cô đều sẽ quay đi.
Vào lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn, là điện thoại của Lam Dũng và Lam Tử Thất.
Cô vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài.
Khi gạt nhẹ vào nút nghe, giọng nói của Lam Tử Thất đã truyền tới.
“Hạ Lan, chúng tớ đã tới rồi, dựa theo tuyến manh mối mà người ta cung cấp, phát hiện dấu vết của Hoàng Phi, cậu không cần lo lắng cho chúng tớ, có tin tức gì chúng tớ sẽ lập tức thông báo cho cậu.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy, trực tiếp gửi tin nhắn qua.
“Hai người nhất định phải chú ý an toàn, nếu như không được, cho dù thả Hoàng Phi tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, cũng không thể để bản thân xảy ra chuyện biết chưa? Bạn của tớ không nhiều, hai người là người bạn tốt nhất nhất của tớ, tớ không hy vọng hai người xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Biết rồi, cậu yên tâm đi, chúng tớ đâu có ngốc, Lam Dũng đang lái xe, không thể nói chuyện với cậu, đúng rồi, Diệp Ân Tuấn như thế nào rồi?”
Lam Tử Thất sợ Thẩm Hạ Lan một mình không chống đỡ nổi.
“Vẫn như thế, Tô Nam đã tới rồi, không nắm chắc gì cả, chúng tớ còn đang tìm kiếm bác sĩ chuyên gia, chuyện này không gấp được, chỉ có thể từ từ đợi. Chỉ là bên phía Minh Triết sợ là không giấu được rồi.”
Thẩm Hạ Lan có hơi khổ não.
“Thật sự không được thì cậu đưa Diệp Ân Tuấn về Hải Thành hoặc Lịch Thành đi, ở nơi đó tốt xấu gì có người chăm sóc, Tống Đình cũng có thể chia sẻ một ít giúp cậu.”
Nhìn thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan trả lời: “Không được, một năm nay tập đoàn Hoàn Trí luôn không ổn định, bên trong còn có bao nhiêu nguyên tố không chắc chắn tớ cũng không biết, bây giờ tuy Tống Đình tọa trấn, nhưng tớ nghe nói gánh nặng trên người Tống Đinh cũng không nhẹ, hơn nữa nội bộ công ty hình như còn có tranh nghị gì đó. Bây giờ nếu như bị bọn họ biết Ân Tuấn trở thành như này, công ty có thể tiếp tục được nữa hay không còn không nói chắc được. Huống chi trạng thái hiện nay của Ân Tuấn bây giờ không thích hợp chuyển viện.”
“Vậy cậu cũng không thể một mình túc trực ở đây, ở đây sống không quen, cậu lại không tìm người giúp, tớ và Lam Dũng đều không yên tâm về cậu.”
Lam Tử Thất nghĩ tới Thẩm Hạ Lan một mình ở bên này, thế nào cũng không yên tâm được.
Thẩm Hạ Lan vội nói: “Tống Dật Hiên đến rồi, yên tâm đi, những ngày này anh ta đều ở đây, hình như có chuyện liên quan tới công việc gì đó ở bên này cần phải làm. Có anh ta ở đây, hai người cứ yên tâm đi.”
Nghe thấy Tống Dật Hiên ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất tóm lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Được, có bất cứ chuyện gì đều phải gọi điện cho chúng tớ, chúng tớ sẽ lập tức trở về. Hạ Lan, cậu ở nơi đất khách, tuyệt đối đừng cậy mạnh, biết chưa? Chúng tớ đều không ở đó, cho dù có Tống Dật Hiên túc trực bên cậu, cũng vẫn phải thu liễm ánh sáng. Đợi bệnh tình của Diệp Ân Tuấn có khởi sắc, chúng ta trở về.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất lại nói chuyện một lúc nữa, lúc này mới cúp máy.
“Em nói chuyện với ai đó? Sao không túc trực bên Diệp Ân Tuấn của em rồi?”
Khi Tống Dật Hiên lần nữa ở xuất hiện ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, thân thể tốt hơn vừa nãy nhiều rồi.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười ra dấu tay nói: “Nói chuyện với Tử Thất. Đúng rồi, anh tới đây là có nghiệp vụ phải làm sao?”
“Nói cho em biết, tôi đến thăm em là chính, còn xử lý nghiệp vụ gì đó, có thể làm có thể không làm. Chỉ là tìm một người mà thôi.”
Tống Dật Hiên nói tới chuyện này, lông mày có hơi nhíu lại.
“Tìm ai?”
“Một nhà thiết kế trang sức, nghe nói định cư ở đây, có điều vẫn chưa tra được vị trí cụ thể ở đâu. Có điều tôi không vội, tôi mở cửa hàng trang sức mới, chuyên môn bán trang sức đá quý, bây giờ bên này phỉ thúy rất thịnh hành, tôi định tới xem thử, có thể mua một lô hàng về cũng không tồi, mấy năm nay mọi người rất xem trọng những thứ như phỉ thúy và sáp ong này, rất có tiềm lực thị trường. Tôi có một số nguyên thạch, cần nhà thiết kế mài giũa thiết kế. Đây không phải là vừa bắt đầu sao, còn chưa tìm được người. Em nói em lúc đầu học thiết kế ô tô gì đó, em học thiết kế trang sức có phải là tôi bây giờ không cần tìm người rồi không? Trực tiếp kéo em qua là được rồi.”
Tống Dật Hiên lải nhải nói.
Thẩm Hạ Lan lại mỉm cười, ánh mắt nhìn sang hướng của phòng bệnh.
Cô lúc đầu học thiết kế ô tô, hoàn toàn đều là vì Diệp Ân Tuấn.
“Anh nếu như bận thì đi làm đi, không cần cả ngày ở bên cạnh tôi, tôi không sao. Anh yên tâm, mặc kệ Ân tuấn biến thành dáng vẻ gì, tôi đều sẽ túc trực bên anh ấy như này. Anh không cần bởi vì tôi mà trì hoãn công việc của mình. Hơn nữa Tống Dật Hiên, tuổi tác của anh cũng không nhỏ rồi, nên lập gia đình rồi. Nếu như có cô gái thích hợp, anh vẫn là đừng bỏ lỡ.”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay, khuyên chân thành.
Sắc mặt của Tống Dật Hiên có chút không dễ nhìn lắm.
“Tình yêu kiếp này của tôi ở đâu, em không biết sao? Thẩm Hạ Lan, em có cần tàn nhẫn như vậy không? Không gả cho tôi cũng thôi đi, bây giờ còn đẩy tôi tới bên người phụ nữ khác, em cảm thấy Tống Dật Hiên tôi là người thiếu phụ nữ sao?”
“Tôi biết anh không thiếu phụ nữ, chỉ là anh thật sự đừng lãng phí thời gian trên người tôi, anh cũng biết, kiếp này tôi ngoài Ân Tuấn ra, ai cũng sẽ không cần. Cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi vẫn chỉ có thể chứa một mình anh ấy.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên có chút bực bội.
“Em im miệng! Tôi muốn làm như nào, muốn yêu ai em không quản được. em yêu Diệp Ân Tuấn của em là được rồi, em quản tôi làm cái gì? Tôi nguyện ý yêu em, tôi nguyện ý không kết hôn, Sao hả? Đau lòng cho tôi sao? Thật sự sót tôi thì gả cho tôi đi!”
“Tống Dật Hiên, anh đừng quậy.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, ra dấu tay nói: “Nghĩ cho mẹ của anh, tôi nghĩ bà ấy nhất định rất hy vọng nhìn thấy anh kết hôn sinh con. Nói không chừng anh kết hôn sinh con rồi, bệnh của mẹ anh cũng khỏi.”
Khi nói tới mẹ của Tống Dật Hiên, đáy mắt của Tống Dật Hiên vụt qua tia bi thương, có điều lại thấp giọng nói: “Chuyện của tôi em đừng quản, chuyện mà cả đời này của tôi đã quyết định sẽ không thay đổi, người tôi đã nhận định cũng sẽ không buông tay. Thẩm Hạ Lan em cả đời này đừng nghĩ mơ thoát khỏi tôi.”
“Anh việc gì phải khổ như vậy chứ?”
“Tôi nguyện ý!”
Tống Dật Hiên nói xong thì xoay người rời đi, có điều người ở đối diện đi tới lại khiến sắc mặt của anh ta lại trở nên khó coi.