Cục Cưng Có Chiêu

Chương 672: Biện pháp chắc chắn quá chậm






“Úi, chị Thẩm, chị bị người ta cướp sao?”

Lam Dũng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nói câu đầu tiên là câu này.

Lam Tử Thất nhanh chóng đứng lên, quan tâm nhìn sau lưng Thẩm Hạ Lan, sau đó mới khép cửa phòng lại, nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người muốn giết tớ!”

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói xong, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

“Cái gì? Là ai?”

Lam Tử Thất và Lam Dũng lập tức căng thẳng lên, mà ngay cả Diệp Hồng cũng đứng lên nhìn Thẩm Hạ Lan, sắc mặt lo lắng.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

“Không biết, đối phương hẳn là người gặp lúc ăn đêm tối qua, hôm nay tớ mới đi từ bệnh viện ra, thiếu chút nữa bị xe đụng vào, sau đó đi vào bãi đỗ xe, một chiếc xe đằng sau lại định húc vào tớ, đáng tiếc bị tớ bỏ lại. Bọn họ không biết lai lịch của tớ, cho nên tính nhầm, nhưng mà tớ không biết tiếp theo đây chờ tớ còn là cái gì.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ra dấu tay nói.

Ánh mắt Lam Tử Thất và Lam Dũng lập tức căng thẳng lên.

“Vậy làm sao bây giờ? Báo cảnh sát?”

“Không có chứng cứ, báo cảnh sát cũng không ích gì, huống hồ chính sách ở đây có chút đặc thù, các cậu quay lại sẽ biết.”

Thẩm Hạ Lan có chút mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.

Lam Dũng vội vàng đưa nước ấm trước mặt cho Thẩm Hạ Lan.

“Chị Thẩm, uống miếng nước.”

Diệp Hồng mở miệng muốn nhắc nhở Lam Dũng, đó là nước bé rót cho anh, nhưng mà bây giờ trong mắt Lam Dũng căn bản không có Diệp Hồng tồn tại.

Cô bé không khỏi có chút mất mát.

Thẩm Hạ Lan nhận ly nước uống một hớp, sau đó nghe Lam Dũng nói: “Không bằng để em tìm Đại Quân thử xem, nói không chừng cậu ấy có biện pháp.”

“Thôi, bây giờ là người nào còn không biết, cũng không có chứng cứ, cũng đừng phiền toái cậu ấy, huống chi nếu đối phương thật sự muốn mạng của chị, lần này không thành công, bọn chúng còn có thể đến tiếp.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói.

Lam Tử Thất gật nhẹ đầu, hỏi: “Có phải cậu có biện pháp gì rồi không?”

“Cũng không xem là biện pháp hay, nhiều nhất cũng chỉ là há miệng chờ sung, nhưng mà ở đây, bọn họ đoán chừng không dám động thủ. Ngày mai chúng ta chủ động ra ngoài, dụ rắn khỏi hang.”

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan có một sự tàn nhẫn hung ác.

Cô thật sự chịu đủ rồi!

Vốn chuyện Diệp Ân Tuấn đã làm cô khó chịu, bây giờ thế mà lại còn có người muốn mạng của cô.

Chẳng lẽ lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ đang nằm trong bệnh viện, cảm thấy mình là một cô gái yếu đuối dễ bắt nạt?

Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng.

Nếu như những người kia nghĩ như vậy, vậy thì sai mười phần rồi.

Trước mặt Diệp Ân Tuấn, cô không thích lộ ra quá nhiều, là bởi vì có Diệp Ân Tuấn ở đây, có thể quản lý tốt mọi thứ cho cô, nhưng mà cũng không có nghĩa Thẩm Hạ Lan cô là một phế vậy.

Lam Tử Thất và Lam Dũng thấy Thẩm Hạ Lan đã có ý định, đương nhiên yên lòng.

Thẩm Hạ Lan lúc này giày vò có chút mệt.

Từ sau chuyện lần trước, thân thể cô vô cùng dễ mệt mỏi.

chapter content



Cô bé ra dấu tay với Thẩm Hạ Lan: “Chị, em đi trước, chị không cần lo lắng cho em, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc chính mình thật tốt.”

“Ngoan! Gần đây chị thật sự có rất nhiều việc muốn làm, em ở đây chị không chăm sóc được, em đi trước đi, ở Lịch Thành chờ chị có được không?”

Thẩm Hạ Lan xoa đầu Diệp Hồng, lại làm dấu tay nói.

“Được.”

Diệp Hồng gật nhẹ đầu.

Mặc dù cô bé không bỏ được Thẩm Hạ Lan mời rời đi, không bỏ được Lam Dũng, nhưng mà cô bé vẫn biết, dưới sự sắp xếp của Lam Dũng, cô bé sau không lâu sẽ bị đưa đi.

Sau khi đưa Diệp Hồng đi, Thẩm Hạ Lan sắp xếp một chút, sau đó thì đi nghỉ ngơi.

Lam Tử Thất thấy sắp xếp của Thẩm Hạ Lan, ít nhiều có chút mạo hiểm.

Lam Dũng thấp giọng nói: “Chị, yên tâm tin tưởng chị Thẩm, chị ấy hẳn là biết, dù sao còn có Diệp Ân Tuấn đang nằm trong bệnh viện nữa, chị Thẩm sẽ không lấy mạng mình ra mà mạo hiểm.”

“Nhưng mà…”

“Ai nha, đừng nhưng mà, nếu thật sự lo lắng cho chị Thẩm, chúng ta phối hợp tốt với chị Thẩm là được.”

Lam Dũng vỗ vỗ vai Lam Tử Thất, nhưng cũng liếc nhìn về phía phòng Thẩm Hạ Lan.

Kế hoạch to gan như vậy, sợ là Thẩm Hạ Lan cũng sốt ruột, muốn nhanh chóng giải quyết hết những người đằng sau kia Sau khi Thẩm Hạ Lan quay về phòng, thì gửi tin nhắn cho Dương Tân, mua áo chống đạn với Dương Tân.

Bây giờ cục diện này, cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình chỉ có thể bảo tồn tính mạng của mình, bởi vì còn có Diệp Ân Tuấn, còn có bọn nhỏ.

Lúc Dương Tân biết Thẩm Hạ Lan muốn mua áo chống đạn vô cùng kinh ngạc, thuận miệng hỏi một cậu: “Chủ mẫu, cô cần cái này để làm gì?”

“Có việc, chiếc xe tải tôi bảo anh tra đã có manh mối chưa?”

“Không có, chiếc xe tải kia là xe báo hỏng, không tra ra được chủ xe là ai.”

Lời nói của Dương Tân nằm trong dự liệu của Thẩm Hạ Lan.

Cô không nói gì nữa, lại nói với Dương Tân muốn một số thứ phòng thân, đợi Dương Tân đưa đến.

Dương Tân đồng ý đi chuẩn bị.

Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng nhanh chóng nằm xuống, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, cô biết thời gian của mình không nhiều lắm.

Tình hình bây giờ của Diệp Ân Tuấn còn không biết có thể kiên trì được bao lâu, cô còn muốn ra ngoài tìm kiếm danh y, nhưng mà chuyện bên này chưa giải quyết xong, cô không đi được.

Hy vọng kế hoạch bí quá hóa liều lần này của mình có hiệu quả.

Thẩm Hạ Lan ép mình nhanh chóng ngủ. Chỉ có nghỉ ngơi tốt, cô mới có thể có sức áp dụng kế hoạch của mình.

Rất nhanh, Thẩm Hạ Lan đi ngủ.

Lam Tử Thất lo lắng cho Thẩm Hạ lan, lúc mở cửa phòng, phát hiện Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi, cô ấy không khỏi có chút ngẩn ra.

“Thật là tâm lớn, đã thế này rồi còn có thể ngủ được.”

Lam Dũng nghe thấy lời này của Lam Tử Thất, có chút bội phục nói: “Chị Thẩm không phải tâm lớn, là có kế hoạch. Em thật sự bội phục chị Thẩm, một người phụ nữ gặp nhiều chuyện như vậy đã sớm sụp đổ mất rồi, nhưng mà chị nhìn chị Thẩm xem, giống như là một cây cỏ, dù thế nào cũng không bị chinh phục.”

“Đau khổ trong lòng cô ấy chỉ mình cô ấy biết.”

Lam Tử Thất khép cửa phòng lại, nghiêm túc với với Lam Dũng: “Chuyện lần này, cậu nhất định làm tốt, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm gì.”

“Biết rồi, chị, em làm việc chị yên tâm đi.”

Lam Tử Thất và Lam Dũng chia nhau chuẩn bị.

Lúc Dương Tân mang đồ Thẩm Hạ Lan muốn đến, Lam Tử Thất và Lam Dũng cũng chuẩn bị xong.

Lam Tử Thất nhìn về phía Dương Tân, không khỏi cười lạnh: “Ui, giám đốc Dương, khách hiếm, có phải đến nhầm cửa rồi không?”

Dương Tân đương nhiên biết rõ quan hệ giữa Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan, cũng biết chuyện mình đứng về phía bà cụ Diệp đã bị Lam Tử Thất biết.

Lam Tử Thất nổi giận, ngay cả mặt mũi Diệp Ân Tuấn cũng không nể, huống gì Dương Tân chứ?

Dương Tân cười khổ mà nói: “Cô Lam, cô đừng giễu cợt tôi,”

“Giễu cợt? Tôi cũng không dám! Dương Tân tôi cho anh biết, lần nay nếu như anh làm Hạ Lan nhà chúng tôi xảy ra một chút ngoài ý muốn nào, tôi cam đoan anh sẽ chết rất khó coi, thật sự.”

Lời này Lam Tử Thất nói ra, Lam Dũng lắc đầu nói: “Chị, chỉ đang nói gì đây? Chúng ta là công dân tốt.”

“Cho dù là công dân tốt, chị cũng sẽ kéo anh ta chết cùng!”

Lam Tử Thất hung dữ nói.

Dương Tân một câu cũng không có biện pháp phản bác, chỉ có thể đau khổ nghe, sau đó nói: “Chủ mẫu có ở đây không? Đồ cô ấy cần tôi mang đến.”

“Đồ thì để ở đây đi, bao nhiêu tiền quay lại tôi bảo Hạ Lan chuyển cho anh.”

Lam Tử Thất giống như là Thẩm Hạ Lan không chút muốn gặp Dương Tân, cô ấy và Thẩm Hạ Lan có cùng quan điểm.

Một lần bất trung, trăm lần không cần.

Dương Tân biết mình ở đây cũng làm người ta ngại, không bằng bỏ đồ rồi rời đi, chỉ là anh ta có chút không yên tâm nói: “Chủ mẫu nhà chúng tôi cần những thứ này làm gì?”

“Chúng ta muốn chơi CS người thật, sao thế? Anh có ý kiến sao?”

Lời nói của Lam Tử Thất trực tiếp ngăn Dương Tân lại.

Anh ta nào dám có ý kiến.

Sau khi bị Lam Tử Thất trách móc, anh ta lập tức xám xịt rời đi.

Đến chạng vạng tối Thẩm Hạ Lan mới tỉnh lại.

Tinh thần của cô vô cùng no đủ.

Thẩm Hạ Lan duỗi cái lưng mệt mỏi, mở cửa phòng ra, nhìn thấy vẻ mặt phàn nàn của hai người Lam Tử Thất và Lam Dũng nhìn mình.

“Làm sao thế?”

Thẩm Hạ Lan không hiểu hỏi thăm.

“Làm sao thế? Thẩm Hạ Lan, cậu có lương tâm hay không? Cậu nói với bọn tớ muốn hành động, lại không nói thời gian, bọn tớ nghĩ rằng sẽ hành động rất sớm, kết quả cậu thì sao? Ngủ một giấc đến bây giờ, cậu có biết chúng tớ cơm trưa còn không có ăn không?”

Lam Tử Thất vuốt cái bụng xẹp lép của mình, tiếng oán thán đầy đất.

Thẩm Hạ Lan nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới phát hiện, mình thế mà đã ngủ một ngày.

Cô xin lỗi, cười cười, sau đó nói: “Tớ mời khách, chúng ta đi ăn cơm.”

“Xong rồi, cậu mời khách? Còn không phải là tớ làm công kiếm lại sao? Thôi, không cần ra ngoài ăn, tớ gọi đồ ăn ngoài, lát nữa sẽ đến.”

Lam Tử Thất ngáp, cảm thấy mình thật sự rất ngu, cô ấy làm sao không học theo Thẩm Hạ Lan trực tiếp đi ngủ chứ?

Lam Dũng cũng không có ý kiến gì, chỉ cần có ăn, thế nào cũng được.

Thẩm Hạ Lan ngại ngùng vội vàng đi xay cà phê cho bọn họ.

Lam Dũng lại nhận được điện thoại của Đại Quân, anh ta cầm điện thoại ra khỏi phòng khách.

Lúc Thẩm Hạ Lan quay lại, chỉ còn một mình Lam Tử Thất ở đây.

“Lam Dũng đâu?”

“Đi ra ngoài nhận điện thoại.”

Lam Tử Thất uống một ngụm cà phê.

Ừ!

Thật thơm.

Cô vô cùng tham luyến lại uống một ngụm, rồi mới lên tiếng: “Hạ Lan, cậu có phải thật sự định làm như vậy không? Kỳ thật chúng ta có những biện pháp có thể chắc chắn hơn!”

“Biện pháp chắc chắn quá chậm, mà tớ không đợi được rồi.”

“Vì sao?”

Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan giống như là có chuyện gạt mình.

Thẩm Hạ Lan nói vấn đề của Diệp Ân Tuấn cho cô ấy.

Lam Tử Thất cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: “Tô Nam cũng không chắc sao?”

“Không biết, tớ còn chưa liên lạc với Tô Nam, đợi giải quyết xong chuyện trước mắt, tớ sẽ liên lạc với anh ta.”

Đáy mắt Thẩm Hạ Lan lộ ra ánh mắt nhất định phải được.

Lam Tử Thất đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan thay đổi, trở nên kiên cường hơn, trở nên độc lập hơn.

Cô ấy không biết chuyện này là tốt hay xấu, chỉ hy vọng sau này cuộc đời của Thẩm Hạ Lan có thể thuận lợi một chút, dù sao ông trời cũng làm cô ấy quá đau khổ rồi.

Không phải nói đại nạn không chết tất được hạnh phúc sao?

Thẩm Hạ Lan cũng không ít lần tìm đường sống từ trong chỗ chết rồi? Dù sao ông trời cũng nên thương cho cô một chút chứ?