Cục Cưng Có Chiêu

Chương 584




Diệp Ân Tuấn?

Thẩm Hạ Lan có chút ngạc nhiên.

Anh không phải đi cùng Bà Diệp đi bệnh viện sao?

Không đúng! Không phải Diệp Ân Tuấn, là Diệp Nam phương!

Thẩm Hạ Lan kịch liệt giãy dụa, nhưng thân thể còn rất yếu ớt, căn bản không phải đối thủ của Diệp Nam phương, cô rất nhanh liền thua trong tay Diệp Nam phương.

“Diệp Nam phương, anh có phải hay không điên rồi? Anh chọc giận anh trai anh thì có gì hay? Hay là anh đối với tôi có hận thù gì? Có ý đồ gì?” Thẩm Hạ Lan thở hồng hộc, lại không thể làm gì. Vì cái gì mỗi lần đều là nhằm lúc cô yếu ớt nhất mà đối phó với cô? Thẩm Hạ Lan quả thực tức giận. | Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói: “Tôi và cô không có thì sao? Nếu như không phải cô yêu anh ta, Sở Anh Lạc sao phải bỏ đi nơi xa? Nếu như cô ấy ở lại Hải Thành, thì sao cô ấy lại coi tôi như vật thể thân của anh ta? tình yêu cả đời của tôi đều để bị cô phá hỏng, cô nói xem tôi không nên hận cô sao? Sở Anh Lạc là vợ tôi, có hại chết vợ tôi tôi không nên hận cô sao?”

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, cô đương nhiên không nghĩ tới Diệp Nam Phương lại nói như vậy.

“Cho nên ngay từ đầu khi anh trở về, chính là vì muốn tìm tôi báo thù sao? Vậy anh tại sao còn muốn cứu tôi? Ở căn cứ anh để cho tôi chết không phải tốt hơn sao?”

“Nếu muốn chết, cô cũng muốn chết trong tay tôi. Đừng cho là tôi không biết cô đang tính toán cái gì, cô đang trì hoãn thời gian, chờ lấy có người tới cứu cô phải không? Đừng uống phí tâm tư. Người trong nhà đều bị mẹ tôi lừa đi bệnh viện, anh ta cũng đi không phải sao? Còn lại Minh Triết, cô cảm thấy tôi sẽ sợ nó? Cũng không sợ nói cho cô, Minh Triết hiện tại đoán chừng đang ngủ rất say.”

Lời của Diệp Nam Phương khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên ý thức được. “Cái gì ý của anh là nói, đây hết thảy đều là do mẹ sắp xếp?”

“Cô cho rằng giữa nàng dâu như cô cùng đứa con trai như tôi mẹ sẽ giúp ai? Huống hồ bởi vì cô, tôi cùng anh tôi sinh ra khoảng cách, anh ta thậm chí chiếm quyền của tôi, muốn giam lỏng tôi. Nếu không phải mẹ ra tay, tôi hiện tại khả năng thật sự đã thành tù nhân rồi. Cho nên, Thẩm Hạ Lan, cô chẳng trách người khác được, chỉ có thể trách chính cô nhẽ ra không nên yêu

anh ta, không nên gả vào nhà họ Diệp!”

Diệp Nam Phương nói xong trực tiếp tóm chặt người Thẩm Hạ Lan, đưa cô vác trên vai, từ sau cửa sổ nhảy ra ngoài. Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình bị cột vào trên một cái giường, mà căn phòng bố trí rất lạ lẫm nhưng lại có bố cục quen thuộc, thoạt nhìn như là khách sạn. Diệp Nam Phương mang theo cô vào khách sạn? Làm sao có thể?

Anh ta sẽ to gan như vậy sao?

Thẩm Hạ Lan vùng vẫy một hồi, phát hiện Diệp Nam Phương buộc rất chặt, cô muốn làm thế nào đều không được.

Không thể được! Cô không thể bị giữ lại nơi này làm con tin!

Diệp Ân Tuấn tinh thần mới thoát khỏi thôi miên, còn không biết như thế nào nếu như anh biết mình bị Diệp Nam Phương bắt, lại còn là do Bà Diệp phối hợp, không biết Diệp Ân Tuấn sẽ như thế nào.

Đoán là sẽ bị đả kích rất lớn. Diệp Ân Tuấn coi trọng nhất chính là tình thân, vì tình thân anh có thể nỗ lực hết mình, bây giờ anh lại bị tình thân đánh một cái thật đau như vậy. Thẩm Hạ Lan thật sự có chút lo lắng cho tình trạng của Diệp Ân Tuấn. Cô bất chấp cố sức vùng vẫy. Ngay tại thời điểm Thẩm Hạ Lan giằng giựt Diệp Nam Phương mở cửa phòng đi đến.

“Đừng uổng phí sức lực, tôi dùng cách thức quân đội buộc cô không tháo được đâu. Xem xem cô tỉnh lại ở nơi này thấy thế nào? Cô không thoát được đâu!”

“Diệp Nam Phương, Diệp Ân Tuấn là anh trai anh, tôi là chị dâu anh! Anh có ngốc không? Nhà họ Diệp có hai anh em các anh, các anh lại không hiểu nhau, người ngoài thấy thế nào? Bên ngoài đối với nhà họ Diệp nhìn vào các anh sẽ nói làm sao?” Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Nam Phương quả thực không quan tâm đến chuyện lớn.

Diệp Nam Phương lại cười nói: “Nhà họ Diệp cùng tôi có liên can gì? Từ nhỏ anh ta mọi thứ so với tôi đều mạnh hơn, mọi thứ so với tôi tốt hơn. Thời điểm mười tám tuổi tôi liền biết, Nhà | họ Diệp không có quan hệ gì với tôi, tất cả cũng để cho vị thiên tài là anh ta. Tôi chỉ có thể nhặt cơm thừa canh cặn của anh ta. Với bộ dạng này, tôi không bằng tự mình rời Hải Thành, đi tạo

ra một nơi thuộc về tôi. Lúc đầu tôi tất cả đều buông xuống, tôi lựa chọn có thể không làm cậu chủ nhà họ Diệp, không làm cậu hai họ Diệp ở Hải Thành, tôi thậm chí có thể ẩn mình làm một

người bình thường nhất. Thế nhưng cô tại sao muốn trêu chọc tôi? Tại sao muốn để Sở Anh Lạc đi Vân Nam? Vì cái gì lại muốn cô ấy rời bỏ tôi? Rõ ràng mang thai con của tôi, nhưng lại chạy về tới tìm anh tôi, cùng anh ta không thân phận ở cùng nhau năm năm”

“Các ngươi cho tôi chịu những nỗi nhục này, với tôi mà nói, là nỗi nhục cả một đời xóa không được. Nếu là nhà họ Diệp tất cả đều không thuộc về tôi, ai lấy đi đối tối mà nói có quan hệ gi?”

Thẩm Hạ Lan quả thực không thể lý giải loại tư tưởng này của Diệp Nam Phương. “Anh tại sao có thể nghĩ như vậy? Anh có biết hay không anh trai anh đối với anh tốt thế nào? Anh ấy thậm chí vì anh, đều có thể không để ý sống chết của tôi cùng mấy đứa trẻ. Lúc trước biết tôi mang thai, vì vợ con của anh, đã đưa tôi đi, như vậy anh còn không cảm động sao?”

“Cảm động? Hừ! anh ta tại sao muốn giữ Sở Anh Lạc ở lại, chẳng lẽ không phải vì tình cảm chưa dứt hay sao? Cũng chỉ có kẻ ngu như cô mới có thể tin tưởng anh tôi. Được, tôi cũng không muốn cùng cô nói thêm cái gì. Cô nên nghe lời phối hợp với tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô, chỉ cần anh ta không nhằm vào tôi, thả tôi rời khỏi Hải Thành, tôi sẽ thả cô. Nhưng là nếu như cô dám bày trò gì, tôi cũng không dám cam đoan có thể hay không để cô nguyên vẹn gặp anh tôi”

Lời của Diệp Nam Phương lạnh lùng khiến Thẩm Hạ Lan run người. Từ trong ánh mắt của anh ta, Thẩm Hạ Lan mảy may nhìn không ra bất luận ý đùa nào. Nói cách khác, trên phương diện tàn nhẫn cùng quyết liệt hai anh em bọn họ xác thực rất giống nhau. Chỉ là Diệp Ân Tuấn sẽ không đối với cô tàn nhẫn cùng quyết liệt thôi.

Thẩm Hạ Lan còn cố gắng nghĩ làm cách nào thì Diệp Nam Phương lại đột nhiên lấy ra một cái ống tiêm, trực tiếp đâm vào cánh tay Thẩm Hạ Lan.

“Anh làm cái gì? anh tiêm cho tôi cái gì?”

“Chớ khẩn trương, không phải độc, chỉ là để cho cô toàn thân vô lực. Cô bây giờ thân thể còn rất yếu ớt, cần nghỉ ngơi. Vốn biết cô sẽ không phối hợp nghỉ ngơi thật tốt, tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp để có được nghỉ thôi. Cô phải biết, cô phải khỏe mạnh, tôi mới có thể an toàn rời Hải Thành. Cô tốt nhất cầu nguyện cho vị trí của cô trong lòng anh trai tôi không bị thay thế, nếu không hậu quả thực sự khó mà nói được.”

Diệp Nam Phương ném ống tiêm ra ngoài, nhìn Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói. Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ánh mắt Diệp Nam Phương cùng Diệp Ân Tuấn dáng dấp không giống.

Cô trước kia làm sao không phát hiện? Đôi mắt Diệp Nam Phương giống như có một vệt màu xanh đậm, nếu không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra.

Bây giờ dưới ánh mặt trời, Thẩm Hạ Lan mới nhìn thấy một tia màu sắc đó.

“Mắt của anh……”

“Câm miệng cô lại, nếu không tôi không ngại đánh cô ngất xỉu. Tôi cũng không phải là Diệp Ân Tuấn! làm gì cũng bao dung cô” Thấy Thẩm Hạ Lan nghe lời, Diệp Nam Phương mới phủi tay, bên ngoài đi tới một người nữa, Thẩm Hạ Lan sửng sốt mở to hai mắt.

“Diệp Hồng? Cháu tại sao lại ở chỗ này? Có phải là anh ta ép buộc cháu?” Thẩm Hạ Lan vô ý thức hỏi.

Diệp Hồng lại cúi đầu, biểu cảm gì cũng không có.

Diệp Nam Phương cười lạnh nói: “Cô thật là ngốc. Quả nhiên cô đã biết câu lạc bộ là của tôi, ở trong đó người cũng đều là của tôi, làm sao lại không nghĩ đến Diệp Hồng là tôi cố ý để cho người ta bán đi?”

“Anh nói cái gì?” Thẩm Hạ Lan có chút không dám tin nhìn Diệp Hồng.

“Diệp Hồng, cháu nói cho cô biết, cháu không phải là người của Diệp Nam Phương. Cháu không phải cùng hắn ta kết hợp diễn một màn bị lừa bán!”

Diệp Hồng lại cắn môi thật chặt, thủy chung không nói gì.

Thẩm Hạ Lan trong lòng trầm xuống. “Vì cái gì? Cháu đoán chừng mới bảy tám tuổi, tại sao có thể cùng hắn ta cấu kết với nhau làm việc xấu?”

Thẩm Hạ Lan không thể nào hiểu được, bảy tám tuổi không phải là đứa trẻ thuần khiết sao? Làm sao lại có nhiều tính toán cùng âm mưu như vậy?

Diệp Nam Phương lại cười lạnh nói: “Biết cô bé là ai không? Cô bé cùng Diệp Thanh đều là tôi ở bãi tha ma Vân Nam bên trên nhặt về. Lúc đó bọn chúng chỉ còn lại một hơi thở, là tôi nuôi bọn chúng lớn. Bọn chúng không nghe tôi, chẳng lẽ còn nghe cô cùng Diệp Ân Tuấn chăng?”

Thẩm Hạ Lan đầu óc có chút mơ hồ, cô nhìn Diệp Nam Phương hỏi: ” Vậy chuyện bị lừa bán là anh cố ý, vì muốn dẫn Ân Tuấn đến thành phố A có đúng không? Các người muốn biến Ân Tuấn thành công cụ, nhưng lại không thể đạt được chỉ có thể từ trên người tôi ra tay có đúng không?”

“Cũng không ngu ngốc lắm. Đúng! Sự tình chính là như vậy, ai bảo Diệp Ân Tuấn yêu cô? Một người đàn ông gặp người phụ nữ mình yêu, cái này cũng trách không được chúng tôi đã lợi dụng cô có phải hay không? Diệp Hồng tuổi nhỏ, bị mang ra ngoài, căn bản sẽ không có người phát hiện cô bé là người của tôi. Tôi cũng không sợ đem sự việc nói cho cô, Diệp Hồng sau khi đến thành phố A là cố ý dẫn Diệp Ân Tuấn đi vào thành trì dưới đất. Tống Dật Hiên đi tìm Diệp Ân Tuấn, Diệp Hồng cũng là cố ý dù hắn đến, mang dáng vẻ giả bộ như được cứu chạy ra khỏi thành trì dưới đất đi tìm Vương Phi Phi. Không làm như vậy, không cho Tổng Dật Hiên mất một cái chân, cô sẽ đến thành phố A không? Có đôi khi tôi không thể không nói, cô thật đúng là một hồng nhan họa thủy. Tống Dật Hiên yêu cô coi như hắn không may.

Lúc đầu hắn không có chuyện gì, là hắn ta nhất định phải làm anh hùng vì cô mà đến nên đừng trách chúng tôi. Còn có điểm nào không rõ sao? Tôi hôm nay tâm tình tốt, cô hỏi tôi trả lời.”

Diệp Nam Phương ngồi ở trên ghế sa lon, một bộ dáng biết gì nói nấy. Thẩm Hạ Lan quả là bị chọc giận. Cô làm sao cũng lại không nghĩ ra sự tình rõ ràng đều là Diệp Nam Phương làm nên.

Khiến người vô tội như Tống Dật Hiên vì cô mà đến thành phố A. Anh ta biết rõ trạng của mình còn cứng rắn muốn tự mình đi, có thể thấy được anh ta căn bản không chú ý đến sống chết của cô nữa rồi.

Không đúng! Nếu như Thẩm Hạ Lan chết, đối với Diệp Nam Phương một điểm chỗ tốt cũng không có, cho nên hắn ta sẽ không để cho cô chết. Như vậy hắn làm sao có thể cam đoan mình sẽ không chết đâu?

Thẩm Hạ Lan nhớ tới bác sĩ gia đình trong biệt thự khi ở thành phố A và ở chỗ Diêm Vương sống.

“Bác sĩ gia đình trong biệt thự cùng Diêm Vương sống cũng là người của anh?

Thẩm Hạ Lan quả thực quá kinh ngạc.

Diệp Nam Phương duỗi ra ngón tay lắc lắc nói: “Không không không, bác sĩ gia đình là người của tôi, nhưng Diêm Vương sống kia tôi quả thật lôi kéo không nổi. Chỉ bất quá tôi so với các người biết rõ một chút nội tình tin tức, đó chính là Diêm Vương sống cùng chủ nhân của thành trì dưới đất kia là vợ chồng, chẳng qua bởi vì một ít chuyện hai người hiện tại nước giếng không phạm nước sông. Tôi đã nói rồi, Diệp Hồng là người của tôi, chỉ cần cô đến thành phố A, phát hiện cô bé sắp chết, cô nhất định sẽ mang theo cô bé đi cầu cứu, đây chính là điểm tốt bụng ngu ngốc của cô Thẩm Hạn Lan.

Mà toàn bộ thành phố A chỉ có bệnh viện của Diêm Vương sống cô tự nhiên sẽ qua đó. Chỉ cần cô qua đó, cô liền có cách để mình không chết, điểm này tôi rất tin tưởng” Nghe Diệp Nam Phương nói như vậy, Thẩm Hạn Lan ngực kịch liệt phập phồng.

Lúc ấy Diệp Hồng đúng là chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, nếu như không phải cô cứu giúp kịp thời, khả năng thật sự đã chết rồi.

Nguy hiểm như vậy mà bọn họ lại thiết kế một cạm bẫy tốt đến thế?