Diệp Ân Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan còn đang hôn mê, có chút không chắc chắn hỏi: “Bạch Tử Đồng, vừa rồi cô thấy tay của Hạ Lan động đậy sao?”
“Sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, thân thể Hạ Lan rất hư nhược, hơn nữa làm giải phẫu lớn, nói thế nào cũng phải sau ngày mai mới có thể tỉnh lại. Cậu Diệp, tôi biết anh sốt ruột, cũng lo lắng cho sức khỏe của Hạ Lan, anh yên tâm được rồi, phẫu thuật do sự thúc tôi làm sẽ không có vấn đề gì. Cô ấy tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian” Bạch Tử Đồng an ủi Diệp Ân Tuấn, sau đó nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, lúc này mới nhấc hòm thuốc rời đi. Sau khi Diệp Ân Tuấn tiễn Bạch Tử Đồng, lúc trở về Thẩm Hạ Lan đã biến mất rồi, anh lập tức trở nên luống cuống.
“Hạ Lan! Thẩm Hạ Lan!” Diệp Ân Tuấn như phát điên la lên, thậm chí còn muốn chạy ra đi tìm, chợt nghe thấy tiếng mở cửa nhà vệ sinh, Thẩm Hạ Lan thò đầu ra.
“Em ở đây!”
Thẩm Hạ Lan răng trắng môi hồng, con người thâm tình chân thành trong suốt thu thủy nhìn Diệp Ân Tuấn, giờ khắc này, Diệp Ân Tuấn cảm thấy chính mình giống như nằm mơ vậy.
“Em làm anh sợ muốn chết!”
Anh bước nhanh tiến lên, ôm chặt Thẩm Hạ Lan, gắt gao ôm lấy cô. Cái ôm chân thật tiếp xúc da thịt làm cho cả người Diệp Ân Tuấn đều có chút run rẩy. Thẩm Hạ Lan biết anh sợ hãi. Nói thật, chính cô cũng không biết chính mình còn có thể sống lại, còn có thể khỏe mạnh như vậy đứng trước mặt Diệp Ân Tuấn, còn có thể dắt tay anh cả đời.
“Thật xin lỗi, làm anh lo lắng rồi”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng VỖ VỖ bả vai Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Về sau còn dám như vậy, anh không đánh gãy chân của em nuôi em cả đời không được.”
“Anh nỡ?” Thẩm Hạ Lan nghịch ngợm cười cười, Diệp Ân Tuấn nhất thời bất đắc dĩ.
“Vậy anh đánh gãy chân mình, làm mù mắt mình, không nhìn thấy, cũng không đi được, như vậy là được chứ gì?”
“Anh làm cái gì vậy?” Thẩm Hạ Lan nghe lời anh nói, không khỏi nhíu đầu mày.
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Bạch Tử Đồng vừa đi, để anh gọi cô ấy quay lại” Nói xong, Diệp Ân Tuấn muốn đi ra ngoài, lại bị Thẩm Hạ Lan túm lại.
“Không cần, em cảm thấy rất tốt, anh ở đây với em đi.” Thẩm Hạ Lan đã trải qua một lần giằng co sinh tử, cả người có chút khủng hoảng. Cô không có cách nào chịu được dáng vẻ cô chết đi một mình.
Cô muốn sống thật tốt, muốn ở bên chồng cô, bọn nhỏ của cô, cô còn muốn nhìn thấy bọn nhỏ lớn lên, nhìn thấy bọn họ kết hôn sinh con. Cuộc đời cô vừa mới bắt đầu không phải sao?
“Được, anh ở đây với em” Diệp Ân Tuấn cầm chặt tay Thẩm Hạ Lan, lôi cô ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người ngồi ở trên giường, Thẩm Hạ Lan tựa vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, có chút lo lắng hỏi: “Anh đi tìm Tô Nam khám thần kinh cho anh chưa? Chuyện anh bị thôi miên thế nào rồi?”
“Không cần quản anh, anh nắm chắc”
“Không cho nói anh nắm chắc, từ giờ trở đi, chúng ta không được để bản thân bị thương. Nếu thật sự yêu đối phương, vậy phải yêu sâu đậm, cũng yêu chính mình.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Được, nếu đã yêu thì yêu sâu đậm”
“Không phải, em nói là cũng phải yêu chính mình” Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn lại đang cắt câu lấy nghĩa.
“Hừ, đừng nói nữa, em vừa tỉnh lại, cần tĩnh dưỡng, anh nằm với em một lát” Diệp Ân Tuấn chặn lời nói của Thẩm Hạ Lan, ôm lấy cô nằm trên giường.
Anh nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy sinh mệnh mình có màu sắc hơn.
Thật thần kỳ, yêu một người, sẽ vì hỉ nộ ái ố của người đó mà tâm tình trở nên thay đổi thất thường.
Mười ngón tay của anh và Thẩm Hạ Lan nắm vào nhau, ôn nhu nói: “Bạch Tử Đồng nói ngày mai em mới có thể tỉnh lại, thế nào nhanh như vậy đã tỉnh rồi?”
“Có lẽ là công hiệu của máu Lam Thần.” Thẩm Hạ Lan nhớ tới một lời nói trong lúc Diêm Vương sống phẫu thuật. Bà ấy nói máu của Lam Thần, ngàn vàng khó cầu một giọt. Không biết là cô may mắn, hay là bất hạnh của Lam Thần, tóm lại là đúng dịp đụng phải như vậy, âm kém dương sai như vậy cứu Lam Thần, không thì mệnh này của cô thật sự đã bị diêm vương thu đi rồi. Diệp Ân Tuấn trầm mặc một chút nói: “Lam Thần là người có bộ dáng giống em và con gái nhà họ Phương sao?”
“Không thể nói bộ dáng, hẳn là nói khuôn mặt hiện tại này của em. Nếu anh cảm thấy không được tự nhiên, em chỉnh trở về là được.” Lời của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn vội vàng lắc đầu.
“Không cần, chỉnh dung không phải chuyện tùy tiện, anh biết em bất đắc dĩ mới chỉnh dung, nếu bởi vì mặt giống nhau sẽ thấy khó xử chính mình, anh lại đau lòng. Mặc kệ em có bộ dáng gì, chỉ cần em là em, với anh mà nói như vậy đủ rồi.”
“Anh không ngại là tốt rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghe được anh nói như vậy mới yên tâm.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không ngại, sao sẽ để ý? Từ khi em quen anh, yêu anh, sau này gả cho anh cũng chưa có một ngày lành. Anh luôn bởi vì chuyện này kia ủy khuất em. Lúc trước là vì Nam Phương, bây giờ vẫn là vì Nam Phương, nhưng đến cuối cùng mới biết là anh làm sai rồi.”
“Cái gì?”
“Hạ Lan, là anh làm sai, anh vì tình thân của mình vẫn luôn ủy khuất em, vì nhà họ Diệp vẫn ủy khuất em, anh nói anh yêu em, muốn cho em cuộc sống tốt đẹp, lại luôn làm em lâm vào nguy hiểm. Anh thật sự không xứng làm chồng”
Nghe Diệp Ân Tuấn tự trách như vậy, Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.
“Anh sao vậy?”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy nếu mất đi em, với anh mà nói mọi người đều không có ý nghĩa” Con người Diệp Ân Tuấn đã có chút ươn ướt. Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi chua, ấm áp.
Cô cầm chặt tay Diệp Ân Tuấn nói: “Xem ra em thật sự làm anh sợ hãi. Em không sao, thật đấy. Vì anh, nguy hiểm thế nào em cũng đồng ý, khó khăn thế nào em cũng không sợ, chỉ cần ở bên anh.”
“Cám ơn em vẫn yêu anh, cám ơn em không từ bỏ anh, một kẻ ích kỷ như anh”
“Diệp Ân Tuấn, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn hôm nay hơi khác.
Diệp Ân Tuấn lại lắc lắc đầu, cười nói: “Không sao, đột nhiên cảm khái thôi. Em ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, anh đưa em đi đánh quái.”
“Đánh quái?”
“Đối 1 lúc trước bắt nạt em, anh đều giúp em đòi lại”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Ha Lan xì một tiếng nở nụ cười.
“Được.”
“Mau ngủ đi, anh ở đây với em, không đi đâu cả, ở ngay bên giường với em, anh cam đoan khi em mở mắt ra anh ở ngay đây” Lời nói của Diệp Ân Tuấn giống như có tác dụng thôi miên, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mí mắt mình chậm rãi khép lại, sau đó nặng nề ngủ mất.
Anh đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó tựa vào bên người cô, nhìn chằm chằm cô. Thẩm Hạ Lan có thể cảm giác được cặp con người kia vẫn dõi theo chính mình, cô rốt cục an tâm ngủ say. Giữa lúc đó, bà cụ Diệp từng đi vào, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, tính gọi anh đi ra ngoài ăn cơm, Diệp Ân Tuấn lắc lắc đầu.
“Con không đói bụng, mẹ đi ăn đi.” bà cụ Diệp thở dài một tiếng, lúc này mới rời đi, chỉ là đi đến cửa phòng thì dừng lại. Bà nói: “Nếu quyết định muốn từ bỏ tất cả để bảo vệ Thẩm Hạ Lan, con tốt nhất nên tìm về con của trước đây.” Nói xong bà cụ Diệp rời khỏi phòng.
Anh của trước kia?
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt.
Anh đã đánh mất chính mình rồi sao? Cẩn thận ngẫm lại, thật sự đúng là như vậy. Từ sau khi Diệp Nam Phương rời khỏi nhà họ Diệp đi Vân Nam, anh thật sự đã đánh mất chính mình rồi. Mặc kệ chuyện gì trước tiên anh đều nghĩ đến chính là Diệp Nam Phương.
Anh cảm thấy chính mình thẹn với Diệp Nam Phương, là anh quá ưu tú, mới làm cho Nam Phương quá mức tự ti. Là vì anh là đứa con cả kế thừa nhà họ Diệp, mới làm Nam Phương đi tha hương, không thể không mưu tính đường ra khác. Cũng là bởi vì vì anh từ bỏ Sở Anh Lạc, mới làm cho Nam Phương và Sở Anh Lạc xảy ra quan hệ, sinh ra Diệp Tranh.
Từ đầu đến cuối, tất cả những đăm chiêu suy nghĩ sở niệm trong lòng anh đều là Diệp Nam Phương.
Anh bởi vì áy náy nên từ bỏ tất cả của mình, chỉ hy vọng Nam Phương có thể dễ chịu một chút, hạnh phúc một chút, nhưng kết quả anh mới phát hiện, anh làm cuộc sống, gia đình trở nên rối tinh rối mù, cũng không thể giữ được Nam Phương.
Tâm Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên khó chịu.
Nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc đã làm gì?
Năm năm trước, khi Thẩm Hạ Lan táng thân đại hóa, anh tê tâm liệt phế nhận ra tình cảm của mình. Năm năm sau, Thẩm Hạ Lan đã trở lại, anh nói phải quý trọng, phải bồi thường, nhưng giữa Thẩm Hạ Lan và Nam Phương anh vẫn lựa chọn Nam Phương.
Rất nhiều chuyện anh đều phát hiện Nam Phương không thích hợp, nhưng bởi vì anh ta là em trai mình, bởi vì sự áy náy kia, anh tình nguyện làm người mù mở mắt.
Anh nói muốn cho Nam Phương tập đoàn Hoàn Trí, muốn dẫn Thẩm Hạ Lan và bọn nhỏ đi vòng quanh trái đất chơi, nhưng cuối cùng vẫn bởi vì lo lắng Nam Phương ở lại, do đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm phiền hà Thẩm Hạ Lan và bọn nhỏ.
Anh là ai vậy?
Anh đang ở đâu? Anh rốt cuộc cần làm như thế nào? Cần làm gì? Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy như sấm bên tai.
Diệp Ân Tuấn đã đánh mất chính mình, vẫn là Diệp Ân Tuấn sao?
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, rốt cục hoàn toàn tỉnh ngộ. Sẽ không còn một người không quan tâm gì cả chỉ yêu chính mình như vậy nữa.
Cô là duy nhất của anh, cũng sẽ là người anh chăm sóc cả đời. Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nở nụ cười, cười vô cùng ôn nhu. Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc dậy mới phát hiện qua một buổi chiều một buổi tối rồi, mà cô nhìn Diệp Ân Tuấn thật sự như anh nói vậy, vẫn thủ bên mình, không khỏi đau lòng nói: “Anh như thế nào như vậy a? Không đi ăn cơm sao?”
“Chờ em cùng đi. Nếu em không tỉnh, anh sẽ chết đói”
“Có ngốc không?” Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, chỉ là trong lòng cũng ngọt ngào.
Hai người tay nắm đi xuống lầu. bà cụ Diệp nhìn thấy bọn họ, vui mừng cười nói: “Dậy rồi sao? Mau tới ăn cơm. Ân Tuấn nói con làm phẫu thuật, cần tĩnh dưỡng, mẹ vốn tính toán để người hầu mang lên cho các con, là Ân Tuấn nói con đi một chút mới có lợi cho thân thể, cho nên mới cho con xuống dưới”
Nghe được bà cụ Diệp nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Sao anh cái gì cũng nói thế?”
“Không trách thằng bé. Chuyện lần này thiếu chút nữa con đã mất mạng rồi, mẹ cũng lo lắng. Con yên tâm, chuyện này mẹ sẽ cho con một cái công đạo. Con chăm sóc thân thể tốt là được rồi.”
bà cụ Diệp tuy rằng cười nói, nhưng Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự sát phạt quyết đoán của bà cụ Diệp.
Cô đột nhiên cảm thấy được có cái gì không giống trước nữa. Chẳng lẽ bởi vì cô là con dâu, bà cụ Diệp sẽ động thủ với đứa con Diệp Nam Phương này sao? Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc, Diệp Ân Tuấn lại lôi kéo cô ngồi trước bàn ăn.
“Ăn cơm trước đi, cơm nước xong, anh cho em xem cái này hay lắm”
“Ăn?”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Thân thể của cô bây giờ còn suy yếu, Diệp Ân Tuấn cũng làm chủ việc nghỉ ngơi và phòng ngủ của cô, thể nào lại đột nhiên muốn dẫn cô đi xem đồ chơi thú vị rồi? Đồ vật thú vị kia là cái gì?