Cục Cưng Có Chiêu

Chương 51: Tôi vốn dĩ chính là một tên lưu manh




Thẩm Hạ Lan sững người.



Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Ân Tuấn sẽ chủ động hôn cô, điều quan trọng nhất là sau khi kết hôn ba năm mà anh vẫn chưa chủ động hôn cô, kể cả khi lên giường, cả hai cũng chỉ làm theo thói quen mà anh cũng không cho phép cô chạm vào môi mình.



Môi là một nơi thiêng liêng đối với Diệp Ân Tuấn.



Trước đây cô luôn cảm thấy bản thân mình không xứng, nhưng bây giờ là sao?



Nhân lúc Thẩm Hạ Lan choáng váng đến mất hồn, Diệp Ân Tuấn đã cạy răng cô ra, chiếc lưỡi linh hoạt của anh luồn vào miệng cô và bắt đầu chiếm đoạt.



Miệng cô đầy mùi xoài.



Trước đây dù có đánh chết anh cũng sẽ không bao giờ thử qua loại hương vị này, nhưng hiện tại anh thực sự cảm thấy mùi vị rất ngọt ngào, đơn giản là ngọt đến thấu xương.



Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng có phản ứng, cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, sau đó hung dữ tát anh bốp một tiếng.



Mặt Diệp Ân Tuấn ngay lập tức sưng lên, cùng với vết bầm tím trên cổ anh ấy vào lúc này hiện lên rất rõ ràng.



"Diệp Ân Tuấn, anh điên rồi à?"



Thẩm Hạ Lan hít thở không thông, thậm chí toàn thân cũng đang run rẩy.



Năm năm rồi!



Cô vậy mà vẫn có cảm giác với nụ hôn của anh!



Làm sao có thể như vậy chứ?



Nhất định là do quá hận rồi!



Đúng!



Nhất định là như vậy!



Cô không ngừng tự thôi miên mình.



Diệp Ân Tuấn cười như một đứa trẻ vừa ăn trộm kẹo, ánh mắt lóe lên tia nuông chiều, khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi bất an.



Người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao vậy?



Đúng lúc Thẩm Hạ Lan không biết phải làm gì, bác sĩ và y tá bước vào.



"Có chuyện gì vậy? Có cần giúp gì không?"



Thẩm Hạ Lan còn chưa lên tiếng, Diệp Ân Tuấn đã nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, tôi hơi bị dị ứng, xem cho tôi chút đi."



Bác sĩ lúc này mới phát hiện tay và mặt của Diệp Ân Tuấn đang bị sưng tấy, thậm chí đều đã đổi màu.



"Nhanh! Mau chuẩn bị sơ cứu! Đã đến mức này sao vẫn còn chưa nhanh lên chứ? Như thế này rất dễ gây sốc!"



Bác sĩ rất căng thẳng.



Thẩm Hạ Lan hơi bối rối.



Cô vẫn luôn biết rằng Diệp Ân Tuấn bị dị ứng với xoài, nhưng cô thực sự chưa bao giờ nhìn thấy mức độ dị ứng đến thế này, bây giờ nghe thấy bác sĩ nói vậy, cô mới sợ hãi.



"Bác sĩ, rất nguy hiểm sao?"



"Đương nhiên là rất nguy hiểm. Loại tình huống này xảy ra với tốc độ nhanh như vậy, nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ bị sốc chết. Mau đưa đến phòng cấp cứu!"



Y tá không giải thích bất kỳ lời nào đưa Diệp Ân Tuấn rời đi.



Thẩm Hạ Lan lúc này hoàn toàn hoảng loạn.



Anh vậy mà lại dị ứng với xoài đến mức đó!



Làm sao đây?





Nếu anh ấy xảy ra điều ngộ nhỡ nào đó, Nghê Nghê phải làm sao?



Thẩm Hạ Lan lo lắng muốn bước xuống giường, nhưng bị Diệp Ân Tuấn nhận ra thấp giọng gầm gừ.



"Ngoan ngoãn ở trên giường cho tôi."



"Nhưng tôi..."



"Không có chuyện gì, nếu như em cứ muốn đi qua đi lại, tôi sẽ không chữa nữa."



Diệp Ân Tuấn vô cùng ngốc nghếch đe dọa Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan muốn nói rằng anh thích chữa thì chữa, nhưng nghĩ đến Nghê Nghê, nghĩ đến việc con bé vẫn đang nằm trên giường bệnh chịu đau đớn, Thẩm Hạ Lan dừng lại.



Lúc này nét mặt của Diệp Ân Tuấn mới dịu đi một chút.



"Ngoan, chờ tôi trở lại."



Anh cười với Thẩm Hạ Lan, sau đó xoay người đi theo y tá vào phòng cấp cứu.



Thẩm Hạ Lan cảm thấy ớn lạnh.




Vừa rồi anh bảo cô là gì?



Ngoan?



Có phải người đàn ông này bị mất não rồi không?



Thẩm Hạ Lan rùng mình, như thể sắp nổi da gà.



Đợi đến khi Diệp Ân Tuấn và những người khác đã ra hết bên ngoài, cô mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.



Người đàn ông này hôm nay mới biết được Thẩm Minh Triết là con trai ruột của mình, lẽ nào không nên hỏi thẳng cô rốt cuộc là chuyện gì sao? Còn về thân phận của cô thì thế nào?



Nhưng tại sao anh ta không nhắc đến một từ nào?



Cả người còn kỳ lạ như vậy?



Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?



Chẳng lẽ anh ta chưa xem báo cáo thẩm định?



Nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ như chỉ có lý do này mới có thể giải thích cho biểu hiện của Diệp Ân Tuấn lúc này.



Trong đầu Thẩm Hạ Lan lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng cũng lo lắng cho sức khỏe của Diệp Ân Tuấn, cô vừa lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng lại vừa nhìn ra bên ngoài, đơn giản chính là ngày dài giống như một năm.



Không dễ dàng gì Diệp Ân Tuấn mới được đẩy vào, tay đang được truyền nước, vết mẩn ngứa trên người anh cũng dịu đi một chút.



Bác sĩ để anh nằm ở giường bệnh bên cạnh Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên lo lắng.



"Này, bác sĩ, tại sao lại sắp xếp anh ta ở đây? Hai chúng tôi ở cùng một phòng bệnh không tiện."



"Không có gì là không tiện cả, tôi cảm thấy khá tốt."



Diệp Ân Tuấn đáp lời Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng của Diệp Ân Tuấn lúc này, hơi tức giận nói: "Anh chỉ bị dị ứng thôi, không cần phải nhập viện chứ?"



"Mạng sống của tôi rất đáng quý. Tôi muốn hoàn toàn khỏe mạnh rồi mới xuất viện, không được sao?"



Diệp Ân Tuấn đã phát huy hết đặc điểm ương ngạnh của mình.



Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp phát điên rồi.




"Anh không quan tâm công ty của anh sao? Không phải nói công ty của anh có chuyện gì à? Anh ở đây nhập viện làm gì?"



"Tôi là người, không phải thần thánh, tôi đã bệnh đến thế này rồi, em còn bảo tôi đến công ty sao, Thẩm Hạ Lan, em có phải là quá độc ác không? Hơn nữa tôi thành ra thế này là tại ai? Còn không phải là vì gọt xoài cho em sao?" "



Diệp Ân Tuấn hùng hồn.



Thẩm Hạ Lan không nói nên lời.



"Tôi cũng không bảo anh gọt. Diệp Ân Tuấn, anh đơn giản chính là một tên lưu manh!"



"Tôi mặc kệ. Dù sao tôi bị dị ứng cũng là do gọt xoài cho em. Bây giờ tôi cảm thấy không có chút sức lực nào, hít thở cũng khó khăn, còn có thể bị sốc bất cứ lúc nào. Tôi phải nhập viện. Bác sĩ, nhanh lên, tôi cần máy thở."



Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa thở hổn hển, như thể anh thực sự bị khó thở.



Thẩm Hạ Lan tức giận đến run rẩy, nhưng cũng không thể làm gì được.



"Tôi muốn đổi phòng bệnh!"



"Xin lỗi, cô Thẩm, các phòng bệnh của chúng tôi đã đầy rồi."



Bác sĩ nhanh chóng mở miệng.



Diệp Ân Tuấn có cổ phần trong bệnh viện này, anh ta không dám làm điều gì mất lòng Diệp Ân Tuấn, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã có ý, nói thế nào thì anh ta cũng không dám đổi phòng cho Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan nghe thấy vậy, tức giận đến muốn chết, đã rất lâu rồi cô chưa tức giận đến như vậy.



Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Ân Tuấn nhếch mép cười, cô tức giận cầm cái gối lên ném thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.



Diệp Ân Tuấn không hề đề phòng, bị cô ném trúng khiến anh sững người.



Từ nhỏ đến lớn đây dường như là lần đầu tiên anh bị đánh.



Anh bị Thẩm Hạ Lan đánh sao?



Diệp Ân Tuấn vẫn sững sờ, các bác sĩ và y tá nhìn thấy cảnh này đều lần lượt rời khỏi phòng bệnh, tránh khỏi trận chiến.



Thẩm Hạ Lan còn chưa hết tức giận, thuận tay cầm lấy một quả xoài khác trên bàn lên, ném thẳng qua.



Lần này, Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng có phản ứng, bắt lấy quả xoài, nhưng lại cười nói: "Em thật sự định để tôi chết ở đây sao? Rõ ràng biết tôi bị dị ứng với xoài mà vẫn còn ném cho tôi?"



"Anh chết cũng không sao!"



Thẩm Hạ Lan tức giận nói.




Diệp Ân Tuấn cười hơi đắc ý.



"Nếu tôi chết, em không đau lòng sao?"



"Diệp Ân Tuấn, tôi nói cho anh biết, anh hãy tôn trọng tôi một chút! Tôi đã có bạn trai, tốt hơn hết anh nên giữ khoảng cách với tôi!"



Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn thế này thật xa lạ, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, chỉ có thể lôi Đường Trình Siêu ra làm lá chắn.



Ánh mắt Diệp Ân Tuấn tối sầm xuống, thấp giọng nói: "Chỉ cần chưa kết hôn thì tôi vẫn còn có cơ hội. Dù sao thì cũng là tôi có ý với em, tôi vừa mắt em, từ nay về sau muốn theo đuổi em, tôi muốn em làm bạn gái tôi, thậm chí là vợ tôi."



"Anh bị bệnh thần kinh à!"



Thần kinh của Thẩm Hạ Lan bị kích thích bởi từ "vợ".



Làm vợ anh ta sao?



Cả đời này đều không thể!



Diệp Ân Tuấn làm như không nghe thấy, nói tiếp: "Tôi không tin, nếu như chúng ta cùng nhau ăn cùng nhau ở ở một chỗ, em sẽ không có cảm giác gì với tôi sao?"



"Diệp Ân Tuấn, sao anh lại lưu manh như vậy? Trước khi tôi đến Hải Thành, có người nói rằng anh chính là tảng băng lạnh lùng. Tôi cảm thấy người đó chắc có vấn đề về mắt rồi? Hay là anh đã mua chuộc người đó rồi cố ý lừa tôi?"




Thẩm Hạ Lan run lên vì tức giận.



Cô đã nghĩ đến vô số loại phản ứng mà Diệp Ân Tuấn có thể có, nhưng cô không ngờ lại là loại này.



Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: "Vậy thì có lẽ người đó thật sự không hiểu tôi. Kỳ thực, bản thân tôi chính là một tên lưu manh, nhưng chẳng qua là do nhà họ Diệp che giấu đặc điểm đó cho tôi mà thôi."



Thẩm Hạ Lan thực sự muốn nổ tung.



Diệp Ân Tuấn bây giờ thực sự nói dối không chớp mắt.



Không đúng!



Anh ta trước đây cũng thường nói dối không chớp mắt, nếu không tại sao lại có thể khiến cô suýt chết trong biển lửa?



Thẩm Hạ Lan rất cố gắng bình tĩnh lại, nhưng lồng ngực lại nhấp nhô dồn dập, hiển nhiên là cô đang rất tức giận.



Diệp Ân Tuấn không dám ép quá đáng.



Không cần biết tại sao cô không nhận anh, chỉ cần cô vẫn còn ở Hải Thành, kể cả có phải theo đuổi cô lần nữa anh cũng vẫn sẽ theo đuổi.



Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười.



Anh gửi tin nhắn cho Tống Đình, nói rằng công việc của công ty gần đây giao cho Tống Đình, anh còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.



Tống Đình rên rỉ than khóc, nhưng Diệp Ân Tuấn tắt máy như thể anh không nhìn thấy gì.



Thẩm Hạ Lan nằm xuống, cố gắng nhắm mắt nghỉ ngơi, cố gắng không để ý đến việc Diệp Ân Tuấn đang sống chung một chỗ với cô, nhưng lại ngại ngùng khi phát hiện ra cái gối của cô đã không còn.



Cô quay đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn đang ôm cái gối cười đắc ý.



"Thật thơm."



Sự tức giận của Thẩm Hạ Lan lại bộc phát.



Sau ba năm kết hôn, cô vậy mà lại không hề biết đến dáng vẻ như kẻ lưu manh này của Diệp Ân Tuấn. Nếu cô biết anh là cái dạng này, có lẽ cô sẽ không bao giờ yêu anh.



Thẩm Hạ Lan hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó quay người bấm chuông cho y tá.



Cô y tá chạy nhanh đến.



Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có chiếc chuông gọi y tá thật sự rất bất tiện, ngay cả ánh mắt nhìn y tá cũng không mấy thiện cảm, cô y tá nhỏ sợ tới mức không biết mình đã làm sai điều gì, cả người run rẩy.



"Tổng giám đốc Diệp, tôi, tôi... xin hỏi anh có cần gì không?"



Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến thái độ của Diệp Ân Tuấn, cô nói với y tá: "Đi lấy giúp tôi một cái gối."



Y tá vừa định nói được thôi thì ánh mắt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn lập tức bắn ra như một mũi tên lạnh lẽo.



Cô y tá nhỏ âm thầm than khóc, chỉ đành tươi cười nói: "Cô Thẩm, tôi rất xin lỗi. Gối trong bệnh viện của chúng tôi đều đa dùng hết rồi, không thừa cái nào cả, cô xem trong tay Tổng giám đốc Diệp không phải còn có một cái sao? Không bằng hai người thương lượng một chút nhé.”



Nói xong, cô y tá nhỏ co chân chạy đi, như thể có thứ gì đó đuổi theo sau lưng.



Thẩm Hạ Lan lại tức giận.



"Diệp Ân Tuấn!"



"Sao vậy? Em muốn cái gối sao?"



Diệp Ân Tuấn cười rất ngây thơ, nhưng nụ cười đó khiến Thẩm Hạ Lan nghiến răng giận giữ.



Ba năm sau ngày cưới, ngày nào anh cũng bày ra khuôn mặt xấu xí, cứ như có người nợ vài tỷ vậy, giờ lại cười ngây ngô như một kẻ ngốc. Vì thế trong ba năm chung sống đó, rốt cuộc vì sao cô lại tự khiến mình phải chịu nhiều thiệt thòi như thế?



Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng tức giận, không cần gối nữa, quay người nằm xuống, nhân tiện kéo chăn lên che kín đầu, mắt không nhìn thấy thì sẽ thoải mái.