Lam Tử Thất vốn định hỏi vệ sĩ bên ngoài vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Thẩm Hạ Lan.
Tuy rằng không được rõ ràng lắm, âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến trái tim của cô nhói lên một cái.
“Hạ Lan, cậu có sao không?”
Cô lo lắng hỏi.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy toàn thân rất yếu, hai chân càng khó chịu, nhịn không được nói: “Không sao, chỉ là hơi yếu”
“Anh … này… anh không được vào!”
Lam Tử Thất lúc đầu đang nói chuyện với Thẩm Hạ Lan, nhưng đột nhiên giọng cô cao lên, vào lúc Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng vệ sinh đã bị mở ra, Tống Dật Hiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Này! Sao anh lại vào đây?”
Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên, bàn tay đang dựa vào tường suýt chút nữa tuột xuống.
Tống Dật Hiên không nói gì, trực tiếp ôm lấy cô, sau đó sải bước đi đến giường bệnh trong phòng.
“Này này này, Tống Dật Hiên, tôi thừa nhận anh đã cứu Hạ Lan, tôi cũng rất biết ơn anh, nhưng mà anh cũng quá đáng lắm đấy. Vừa rồi Hạ Lan ở trong phòng vệ sinh, nếu như chưa chỉnh trang xong, anh đi vào như thế, anh muốn để người khác nghĩ Hạ Lan như thế nào đây?”
Lam Tử Thất cảm thấy Tống Dật Hiên bây giờ thật sự to gan quá.
Người bên ngoài không phải là Hoắc Chấn Đình sao?
Sao lại để cho Tống Dật Hiên vào đây?
Hơn nữa không phải anh ta về nghỉ ngơi rồi sao?
Sao lại đột nhiên quay về vậy?
Hàng loạt câu hỏi bủa vây Lam Tử Thất, cô còn chưa kịp hỏi, thì đã nhìn thấy Tống Dật Hiên ôm Thẩm Hạ Lan đặt lên giường bệnh, sau đó nhẹ nhàng cuộn ống quần của cô lên.
“Tống Dật Hiên, đủ rồi đấy!”
Lam Tử Thất thấy vậy, lập tức đẩy Tống Dật Hiên ra, nhưng không ngờ đụng phải vết thương trên vai của Tống Dật Hiên.
Anh ta kêu lên, máu tươi thấm đâm áo, màu đỏ tươi khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, có một sự cảm kích không rõ ràng khiến cô không biết nên mở lời như thế nào.
Đối với những gì Tống Dật Hiên đã làm với mình thì nói lời cảm ơn là vẫn chưa đủ, nhưng mà nếu như: không nói, luôn cảm thấy nợ anh ta rất nhiều.
“Tử Thất, bỏ đi, tớ chỉ là bị té một cái, đầu gối hơi đau”
Thẩm Hạ Lan vốn không định nói, lo Lam Tử Thất lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ, xem ra Tống Dật Hiên đã biết được.
Sắc mặt Tống Dật Hiên không được tốt lắm, sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong, liền ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt cô, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hạ Lan.
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan mang vẻ biết ơn, và còn có những điều khác, khiến cơn giận của Tống Dật Hiên cũng tan biến.
“Đã lớn như vậy rồi, là mẹ của hai đứa nhỏ rồi, lại không biết yêu thương bản thân? Tôi tốn nhiều công sức cứu cô ra như vậy, không phải là muốn nhìn thấy dáng vẻ cô không muốn sống không quan tâm bản thân như vậy”
Tống Dật Hiên lúc đầu hơi tức giận, nhưng giọng nói của anh ta vẫn bất giác nhẹ đi rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng khó xử của anh ta, cười nói: “Tôi chỉ là không có sức lực, té một cái thôi, xem anh kìa, nói giống như tôi phạm phải tội tày trời nào vậy”
“Không phải sao? Tôi còn nói oan cô sao? Cô một thân một mình thật sự cho răng mình là Hoa Mộc Lan? Hay là Võ Tắc Thiên? Làm cái gì cũng không cẩn thận”
Tống Dật Hiên vừa nghĩ đến dáng vẻ trước khi hôn mê của Thẩm Hạ Lan, trong lòng liền nhói lên đầy khó chịu.
Anh ta không biết mình có thể chịu đựng kết quả như vậy một lần nữa hay không, nhưng bây giờ anh ta không thể yên tâm điều gì cả.
Lam Tử Thất nhìn thấy bầu không khí vô cùng hòa thuận của Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên, thậm chí giữa họ còn tràn đây cảm giác vô cùng thân mật, khiến cô đành phải vẫy tay với vệ sĩ, hai người nhẹ nhàng đi ra.
€ô biết làm như vậy là không tốt.
Thẩm Hạ Lan là phụ nữ đã có gia đình, ở một mình trong phòng với công tử bột như Tống Dật Hiên, bị ai đó nhìn thấy, có thể sẽ nói bậy bạ gì đó.
Nhưng mà Lam Tử Thất cảm thấy bây giờ nên có người ở bên Thẩm Hạ Lan chăm sóc cô chu đáo.
Vốn dĩ cho rằng người đó sẽ là Diệp Ân Tuấn, nhưng mà bây giờ Diệp Ân Tuấn đang ở đâu?
Thành kiến của Lam Tử Thất đối với anh càng ngày càng lớn, thậm chí còn có cảm giác nếu vào lúc này Tống Dật Hiên có thể giành lấy trái tim của Thẩm Hạ Lan thì tốt biết bao.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tống Dật Hiên điên lên như vậy vì một người phụ nữ.
Hoắc Chấn Đình vẫn còn ở ngoài, nhìn thấy Lam Tử Thất đi ra, liền ngơ ngác.
“Chỉ có Hạ Lan và Tống Dật Hiên ở trong đó?
Sao có thể như vậy được?”
“Không thể thì anh Hoắc cho anh ta vào làm gì?
Hoäc Chấn Đình hơi sửng sốt trước lời nói của Lam Tử Thất.
“Anh ta muốn vào tôi cũng không làm gì được”
Lời của Hoắc Chấn Đình rõ ràng là nói cho có.
Lam Tử Thất cười nói: “Anh Hoắc cũng cảm thấy bây giờ cần có một người ở bên chăm sóc Hạ Lan chu đáo đúng không?”
Với suy đoán của Lam Tử Thất, Hoắc Chấn Đình thở dài nói: “Nhưng điều này thật không công bằng với Tống Dật Hiên. Cô và tôi đều biết rằng trong lòng của Hạ Lan chỉ có Diệp Ân Tuấn, cho dù Tống Dật Hiên làm tốt thế nào nữa, đến cuối cùng anh ta cũng chỉ là bạn của Hạ Lan”
“Như vậy cũng đủ rồi. Trước mắt cho dù là bạn, có thể ở bên cậu ấy là tốt rồi.
Lời nói của Lam Tử Thất khiến Hoắc Chấn Đình im lặng.
Đúng vậy!
Sau khi trải qua sinh tử, sau khi ai cũng không biết năm ngày này Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện gì, cô giữ im lặng không nói gì, nhưng không thể tránh khỏi việc người ta suy đoán những đẳng cay trong đó.
Tống Dật Hiên là người đầu tiên phát hiện Thẩm Hạ Lan, cũng là người biết rõ nhất bộ dạng của Thẩm Hạ Lan lúc đó, có lẽ bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ muốn ở bên cạnh Tống Dật Hiên thì sao?
Thật ra Thẩm Hạ Lan đang xấu hổ.
Chuyện xấu hổ nhất đời này chính là để bộ dạng thảm thương như vậy để Tống Dật Hiên nhìn thấy.
Nếu như là Diệp Ân Tuấn thì không sao, đó là người chung chăn gối với mình, nhưng mà người đàn ông trước mặt không phải.
Không những không phải, mà còn có tình cảm đặc biệt với bản thân, thậm chí còn nhiều lần mạo hiểm vì cô.
Nếu như vào lúc này Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa nhìn ra tâm ý của Tống Dật Hiên đối với mình, vậy thì cô đúng là mù rồi.
“Tống Dật Hiên, chuyện lần này cảm ơn anh”
Tống Dật Hiên đang bôi thuốc cho Thẩm Hạ Lan.
Đầu gối của cô bị bầm một vùng da lớn, anh ta chỉ có thể dùng rượu thuốc xoa bóp cho cô.
Sáng sớm anh ta không quay về, mà chỉ là thay một bộ quần áo, rửa mặt, sau đó đi đến tiệm thuốc lớn mua một chai rượu thuốc xoa bóp.
€ó lẽ không ai biết trên người của Thẩm Hạ Lan có vết thương, nhưng mà anh ta biết.
Khi xông vào phòng, anh ta nhìn thấy rõ vết thương chà xát để lại lúc Thẩm Hạ Lan lăn người.
Bây giờ nhìn thấy vết thương trên trán của Thẩm Hạ Lan bị tóc dài của cô che mất, bất giác đưa tay ra, muốn cột lại tóc cho Thẩm Hạ Lan, nhưng không ngờ làm Thẩm Hạ Lan sợ hãi bất giác ngả người ra sau.
Tống Dật Hiên nhìn thấy cô đề phòng bản thân như vậy, trong lòng mỉm cười chua xót.
“Cô nên cột tóc lại đi. Trong thời gian nằm viện đừng để vết thương bị che mất, khó lành lắm”
Lời của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan biết rằng bản thân lúc nãy đã nghĩ nhiều rồi.
€ô còn cho rằng Tống Dật Hiên sẽ động tay động chân với mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút hổ thẹn.
“Cảm ơn”
“Cô biết mà, điều tôi muốn trước giờ không phải là lời cảm ơn của cô.”
Tống Dật Hiên tiếp tục cúi đầu xuống xoa rượu thuốc cho Thẩm Hạ Lan.
Anh ta dùng lực hơi mạnh, Thẩm Hạ Lan đau tới nỗi nghiến răng, nhưng cô cũng biết rằng, muốn tan máu bầm, không dùng sức là không được.
Bây giờ lời nói của Tống Dật Hiên ít nhiều khiến Thẩm Hạ Lan không biết làm gì.
“Tôi biết, nhưng mà tôi vẫn phải nói. Nếu như không có anh, bây giờ tôi có thể đã chết rồi”
“Là ai đã bắt cóc cô?”
Tống Dật Hiên không muốn nghe Thẩm Hạ Lan nói mấy lời cảm ơn đó.
Bởi vì nếu nói ra, chỉ có thể khiến anh ta cảm nhận được sự xa cách giữa bản thân và Thẩm Hạ Lan.
Giữa những người yêu thật sự không cần phải nói lời cảm ơn, dù họ không phải là người yêu của nhau, nhưng mà Tống Dật Hiên không muốn đối mặt với sự thật này.
Thấy anh ta đổi đề tài, Thẩm Hạ Lan cũng không ép buộc, dù sao hai người cũng trêu đùa nhau quen rồi, đột nhiên nghiêm túc như vậy, quả thực có chút không quen.
“Tôi không biết. Mấy ngày này không có ai đến chỗ tôi, thậm chí không ai đến đưa đồ ăn cho tôi. Tôi cảm thấy như mình đã bị lãng quên, bị bỏ mặc ở đó tự sinh tự diệt. Nếu không phải anh đến đó sớm, có lẽ tôi ật sự sẽ trở thành một đống xương trắng không ai Điều này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tống Dật Hiên hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Cô có biết mình bị nhốt ở đâu không?”
“Câu lạc bộ Hoàng Quan?”
Đây là suy đoán của Thẩm Hạ Lan.
Gô luôn cảm thấy răng đó là một câu lạc bộ, hơn nữa lúc đầu bản thân chính là bị người khác bắt cóc ở gần câu lạc bộ Hoàng Quan, cái gọi là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu là cô, cô sẽ chọn câu lạc bộ Hoàng Quan làm nơi ẩn thân, dù sao sẽ không có ai ngờ tới người đã được đưa ra vẫn còn bị nhốt ở trong đó.
Nhưng mà Tống Dật Hiên lắc đầu.
“Không phải, tuy rằng là một câu lạc bộ, nhưng mà không phải là câu lạc bộ Hoàng Quan, mà là câu lạc bộ nhà họ Hoắc”
“Nhà họ Hoắc?”
“Đúng vậy! Hơn nữa hình như Dư Khinh Hồng cũng trốn ra từ nhà họ Hoắc”
Khi Tống Dật Hiên nói những điều này, hàng mày của Thẩm Hạ Lan chau chặt lại.
“Nhà họ Hoäc nhiều cao thủ như vậy, người bình thường sẽ không trốn ra được, Dư Khinh Hồng lại có bản lĩnh trốn ra ngoài?”
“Đúng vậy, tôi đã đi điều tra qua, nhà họ Hoắc có một vệ sĩ trông chừng Dư Khinh Hồng, Dư Khinh Hồng dùng sắc đẹp của bản thân quyến rũ tên vệ sĩ đó, sau đó hai người phối hợp với nhau và trốn ra khỏi nhà họ Hoắc”
Tống Dật Hiên nói hết những gì mình biết cho Thẩm Hạ Lan nghe.
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Người của nhà họ Hoäc trên cơ bản đều là những quân nhân về hưu, bọn họ không phải lính đánh thuê, càng không phải là được tuyển chọn từ bên ngoài, làm sao có thể bị vẻ đẹp của Dư Khinh Hồng quyến rũ được? Trong đây có chỗ không ổn”
“Cô cũng cảm thấy không ổn đúng không? Bây giờ Hoắc Chấn Đình đang ở ngoài, cô có muốn hỏi thẳng anh ta không?”
Tống Dật Hiên luôn cảm thấy nhà họ Hoắc đáng ngờ.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Tôi tạm thời không muốn hỏi những chuyện này. Nếu như Dư Khinh Hồng thật sự muốn đối phó tôi, trước sau sẽ để lộ ra thôi.
Cũng giống như Tống Khinh Dao, bà ta không phải cũng không nhịn được sao? Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là, nhà họ Diệp cẩn thận như vậy, sao lại để Tống Khinh Dao chạy mất?”
Đây luôn là vấn đề Thẩm Hạ Lan nghĩ không thông.
Tống Dật Hiên nhỏ tiếng nói: “Lẽ nào trong nhà họ Diệp có người nhà họ Hoắc trong đó?”
“Sao anh luôn chống đối nhà họ Hoắc vậy?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng lại trừng mắt nhìn Tống Dật Hiên.
“Bà cụ Hoắc rất muốn cô chết, còn có Dư Khinh Hồng, tuy rằng Hoắc Chấn Đình nói bà cụ Hoắc đi dưỡng bệnh rồi, nhưng mà tôi không tin người mù như vậy đột nhiên bắt đầu diễn trò, nói không chừng tất cả những điều này đều do bà cụ Hoắc làm”
“Có lẽ không phải đâu.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến tình trạng của bà cụ Hoắc, lớn tuổi như vậy còn trải qua kiếp nạn này, lại bị Dư Khinh Hồng mình yêu thương nhất làm hại, có lẽ sẽ không còn tâm trạng tự tìm phiền phức cho mình.
Nhưng nếu không phải nhà họ Hoắc, sẽ là ai chứ?
Thẩm Hạ Lan trong chốc lát nghĩ không thông, bất giác ngây người ra.
Đúng lúc này, Tống Dật Hiên đột nhiên ghé người sát lại, khuôn mặt của anh ta sắp đụng vào mũi của Thẩm Hạ Lan.