Cục Cưng Có Chiêu

Chương 397: Em không muốn sống với anh nữa




“Em vừa mới nói cái gì hả? Em lặp lại những lời em vừa mới nói cho anh nghe”



Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng.



mà Thẩm Hạ Lan biết là anh đã tức giận rồi.



Thật ra thì cô cũng tin tưởng Diệp Ân Tuấn, dù sao thì cũng không có người nào hiểu tình trạng sức khỏe trong khoảng thời gian này của Diệp Ân Tuấn hơn cô, nhưng mà cô lại không tự chủ được mà thốt ra như vậy.



Trong thời gian diễn kịch đến nay, biết thì biết nhưng mà trong lòng vẫn có chút oán giận.



Bây giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn giận rồi, Thẩm Hạ Lan cũng không sợ nữa, cô ngẩng cổ lên mà nói: “Sao hả? Anh làm được mà em còn không nói được nữa à? Ở trước mặt em anh cứ luôn miệng nói là anh không được, em lại còn ngu ngốc nấu thuốc cho anh, là vì muốn điều trị sức khỏe cho anh, sao em lại không biết anh mạnh mẽ như thế? Đều có thể giày vò con gái nhà người ta đến nỗi phải vào bệnh viện. Diệp Ân Tuấn, anh nói xem anh có cái gì mà em còn không biết nữa, anh dự định lừa gạt em đến khi nào?”



Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Hạ Lan chất vấn, tức giận đến nỗi ngực đau buốt.



“Ở trong lòng của em, anh chính là một người như vậy có phải không? Anh chính là một người đói bụng ăn quàng, cần người phụ nữ giống như là Dư Khinh Hồng để phát tiết mình có đúng không? Con mẹ nó, thân thể và tình cảm của anh có căn bệnh thích sạch sẽ, chả lẽ em không biết? Anh cho răng người khác không hiểu anh, tại sao em cũng không hiểu, em cũng tin rằng chuyện của Dư Khinh Hồng là do anh làm?”



“Em hiểu anh cái gì? Em đi theo anh nhiều năm như vậy, em cũng không biết là sau khi anh phát hiện ra ảnh khỏa thân của em thì anh lại chạy tới đánh nhau với Tống Dật Hiên, em cũng không biết là anh vì ghét bỏ em vậy mà tình nguyện muốn thuốc gì đó với Tô Nam, để cho bản thân mình trở nên bất lực mà cũng không động vào em. Diệp Ân Tuấn, nếu như anh thật sự ghét em rồi thì anh có thể nói rõ ràng với em mà, anh luôn miệng nói em không tin anh, thế thì anh có tin em không? Xảy ra chuyện như vậy, anh có từng hỏi em chưa? Anh không hề! Anh chẳng những không hỏi em, anh còn ghét bỏ em, bề ngoài thì anh giả vờ đối xử với em cưng chiều đến cỡ nào, đối xử với em tốt đến cỡ nào, nhưng mà sau lưng lại đối xử với em như vậy. Nếu như anh nói cho em biết chuyện này sớm một chút, em đảm bảo em sẽ không quấn lấy anh, Thẩm Hạ Lan em không có đê tiện như vậy”



Lúc đầu cô không muốn khóc, nhưng mà bị Diệp Ân Tuấn châm chọc một trận như thế, Thẩm Hạ Lan không che giấu sự ấm ức của mình được nữa.



€ô là vì nhà họ Diệp, là vì bọn nhỏ mới đi khỏi, nhưng mà oán hận trong lòng đối với Diệp Ân Tuấn lại không giảm chút nào.



Cô không làm cái gì hết, vậy mà lại phải chịu ủy Ân Tuấn chẳng những không an ủi cô, thế mà còn làm ra chuyện như vậy.



Thử hỏi xem, ở trên đời này có mấy người phụ nữ có thể chấp nhận được việc người đàn ông của mình tình nguyện uống thuốc bất lực tạm thời mà cũng không động vào mình?



Thẩm Hạ Lan không thể vượt qua chuyện này được, cho dù cô có thuyết phục mình như thế nào, nhưng cũng đều không thể thuyết phục được.



Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cả người đều trở nên ngây ngốc.



“Em biết từ lúc nào?”



“Thế nào? Bây giờ anh không nói với em những chuyện này đều không phải là sự thật, anh có bản lãnh thì anh cứ gạt em cả một đời này đi, để cho cả một đời này em đều không biết, cả đời này đều sống trong sự lừa gạt của anh, thế thì em vẫn còn dễ chịu hơn hiện tại một chút. Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, em chưa từng làm gì hết, mặc kệ những tấm ảnh đó có phải là thật hay là không, Thẩm Hạ Lan em cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm ra chuyện có lỗi với anh, anh đừng có lấy những chuyện này ra để ghê tởm em.



Em nói với anh, sau khi chuyện này được điều tra rõ ràng, sau này em và anh đường ai nấy đi, hai chúng ta hai con đường, không ai liên quan tới ai nữa”



Thẩm Hạ Lan càng nói lại càng thấy ấm ức hơn nữa, nước mắt không thể kìm được mà rơi xuống, lại cộng thêm bệnh vẫn còn chưa khỏe, không biết là bởi vì tức giận hay là bị kìm nén, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh.



Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Em nuốt những lời vừa mới nói trở vào cho anh, cái gì gọi là ai đi đường nấy đi, không liên quan với nhau? Em thật sự cho răng gửi cho anh một đơn thỏa thuận ly hôn thì em đã đi được rồi à? Anh nói cho em biết, không có sự đồng ý của Diệp Ân Tuấn anh, chuyện ly hôn, em có nghĩ cũng đừng nghĩ”





“Tại sao anh lại bá đạo như vậy hả? Tại sao anh lại xấu xa như vậy? Anh có thể làm chuyện mà anh muốn làm, tại sao em lại không được. Em không thể làm cái gì hết, vậy mà lại bị bên ngoài đồn thành bộ dạng này. Anh thì hay rồi đó, anh sống rất tiêu dao tự †ại, tiếp theo đó còn có chuyện xấu với Dư Khinh Hồng bị truyền ra ngoài, còn có thể trở nên điêu luyện tính toán lập mưu trong sòng bạc. Trên toàn thế giới này, không phải tất cả mọi người đều là con cờ ở trong tay cậu cả Diệp anh đó à. Em nói cho anh biết, em không muốn sống cùng với anh nữa, anh có nói cái gì cũng vô dụng thôi. Anh tránh ra cho em, tránh ra!”



Thẩm Hạ Lan khóc đến nỗi thở không ra hơi, lại càng dùng sức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, nhưng có làm như thế nào Diệp Ân Tuấn cũng giống như là một ngọn núi lớn đặt ở trên người của cô, làm cho cô không thể động đậy được.



“Đã không thèm đụng chạm vào em, bây giờ anh đang làm cái gì hả? Anh có được không? Tác dụng của thuốc đã qua chưa? Bây giờ anh lại muốn làm gì em, có đúng không? Diệp Ân Tuấn, anh cho rằng tất cả mọi người đều bị anh sai bảo, anh nói như thế nào thì làm như thế đó có phải không?”



Thẩm Hạ Lan tức giận đến độ lời nói khó nghe nào cũng nói ra hết, không thèm để ý đến mặt mũi của Diệp Ân Tuấn, cũng mặc kệ mình có đắc tội với Diệp Ân Tuấn hay là không, dù sao thì cơn ấm ức ở trong lòng đang tràn ra giống như là cơn hồng thủy, bây giờ đã mở cái miệng cống ra rồi cũng không thể ngăn cản lại được nữa.



Lúc này Diệp Ân Tuấn có nói cái gì Thẩm Hạ Lan cũng không nghe lọt tai.



Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan kích động và ấm ức.




như thế, trái tim của Diệp Ân Tuấn cũng tan nát.



Anh bỗng nhiên cúi đầu xuống trực tiếp hôn lên môi của Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan không kịp chuẩn bị, trở nên cứng còng cả người, đợi đến lúc cô có phản ứng lại, cơn giận đột nhiên xông lên đầu.



Cái người đàn ông ghê tởm này!



Anh xem cô là cái gì hả?



Mỗi lần cãi nhau thì anh đều dùng chiêu này.



Anh cho rằng cô còn có thể để anh tùy ý giống như lúc trước được à?



Thẩm Hạ Lan tức giận trực tiếp cắn.



“Ứm.: Diệp Ân Tuấn bị cắn một cái, mùi máu tanh truyền tới, lập tức buông Thẩm Hạ Lan ra, trong ánh mắt cũng nhiễm phải một ngọn lửa giận.



“Em điên rồi?”



“Anh mới là điên rồi đó! Đừng cho là em sẽ thỏa hiệp với anh. Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, em không thích anh, kể từ lúc anh dùng thuốc khống chế mình mà không chạm vào em, em đã không thích anh nữa rồi! Anh đã ghét bỏ em như vậy, bây giờ anh đang làm cái gì đây? Không phải là tình cảm và thân thể của anh có bệnh sạch sẽ à, anh không sợ là em bị nghìn người cưỡi, nghìn người ngủ, làm lây bệnh cho anh!



Ưm..”



Nghe thấy Thẩm Hạ Lan càng nói càng quá đáng, càng nói càng không ra gì, Diệp Ân Tuấn tức giận cúi đầu xuống một lần nữa, dùng đôi môi mỏng ngăn chặn miệng của cô lại.




Một khi mà người phụ nữ này hung ác đến điên lên thì quả thật không dùng lý trí để nói chuyện.



Thẩm Hạ Lan không nghĩ đến là mình cũng đã nói như vậy rồi, thế mà Diệp Ân Tuấn còn chẳng thèm quan tâm, trong lúc nhất thời cô bắt đầu cắn không hề nể nang một chút nào, không bao lâu sau trên người của Diệp Ân Tuấn liền có rất nhiều vết thương nhỏ.



Nhưng mà Diệp Ân Tuấn đã muốn chơi với Thẩm Hạ Lan rồi, cho dù có bị thương anh vẫn không chịu bỏ qua cho Thẩm Hạ Lan.



Trong miệng của anh tràn ngập mùi máu tươi, Diệp Ân Tuấn ép Thẩm Hạ Lan phải nuốt nước bọt xuống.



Thẩm Hạ Lan cảm thấy người đàn ông này thật sự bị điên rồi.



Chẳng những bị điên rồi, mà còn bị điên hoàn toàn.



Đây chính là bệnh sạch sẽ mà anh nói đó à?



Mẹ nó chứ, đừng có làm nhục người có bệnh ưa sạch sẽ như vậy có được không hả?



Giày vò một hồi lâu, Thẩm Hạ Lan thật sự không còn sức lực nữa, ban đầu cô bị bệnh nên sức khỏe yếu ớt, bây giờ lại càng dày vò đến nỗi cả người toàn là mồ hôi, quần áo của hai người cũng bị xốc xếch sắp hết trong cuộc vật lộn.



Chờ đến lúc Thẩm Hạ Lan ý thức được cái gì đó, Diệp Ân Tuấn đã nâng súng ra trận, trực tiếp ăn cô.



“AI Diệp Ân Tuấn, em muốn giết anh!”



Thẩm Hạ Lan kêu khóc, nhưng mà lại không thể tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Ân Tuấn.




Cuối cùng, vẫn là thân thể thành thật hơn, dưới sự dẫn dắt của Diệp Ân Tuấn, cho dù là cô có tức giận không chịu nổi, nhưng mà cơ thể của Thẩm Hạ Lan đã bán đứng cô.



€ô khóc lóc kêu gào, cuối cùng thiếu chút nữa đã hôn mê ở trong người của Diệp Ân Tuấn.



Ai nói là người đàn ông này không có sức chiến đấu chứ?



Ai nói là người đàn ông này sau khi uống thuốc rồi thì sẽ trở nên bất lực?



Con mẹ nó, này vẫn còn là người à?



Thẩm Hạ Lan bị giày vò thoi thóp, trong lòng cũng hận không thể mắng chết mình Tại sao cô lại tin tưởng lời nói ma quỷ của Diệp Ân Tuấn vậy chứ?



Nói cái gì mà uống thuốc của Tô Nam vào rồi thì sẽ không được, bộ dạng hiện tại có chỗ nào mà không được hả?




Thẩm Hạ Lan tức giận thở hổn hển.



Diệp Ân Tuấn thấy cô không còn sức lực, lúc này mới thấp giọng nói: “Bây giờ có thể nghe anh nói được chưa?”



“Anh cút ngay cho em, cút đi!”



Thẩm Hạ Lan tức giận muốn hét lên, nhưng mà bây giờ ngay cả sức mắng chửi người khác cũng không có rồi.



Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô có bộ dạng này, cười nói: “Anh không biết là em biết chuyện Tô Nam cho.



anh thuốc từ đâu, nhưng mà có một số chuyện có phải là em phải hỏi cho rõ ràng rồi thì mới có thể định tội anh không chứ?”



Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu qua một bên, có nói cái gì cũng không muốn nghe Diệp Ân Tuấn giải thích, nhưng mà ngoại trừ ở đây, cô không thể đi đâu được hết, thật sự là cả người không còn sức lực nào.



Ân Tuấn nhìn thấy cô như thế này, đột nhiên cảm thấy rất hoài niệm.



Người vợ nhỏ của anh vẫn đáng yêu như vậy đó.



“Trước tiên nói chuyện ảnh chụp đi, anh biết chuyện ảnh chụp từ chỗ của Lam Tử Thất, chuyện này.



vốn dĩ có điểm kỳ quặc, Lam Tử Thất còn bởi vì chuyện này mà thiếu chút nữa thân bại danh liệt. Nhưng mà em biết rồi đó, vì sợ em lo lắng gấp gáp cho nên bọn anh đều không nói ra, anh đã đi tìm Tống Dật Hiên, đồng thời còn tiêu hủy toàn bộ ảnh chụp, anh cũng luôn phái người điều tra nơi đã đăng ảnh chụp ra, nhưng mà không hề có một chút tin tức nào hết. Cho đến bây giờ anh đều không nghi ngờ về sự chung thủy của em, cũng không có nghi ngờ độ tin cậy của những tấm ảnh đó, mặc dù có vẻ những bức ảnh đó đều là thật. Anh ra tay với Tống Dật Hiên cũng chỉ là xem xem ảnh chụp được phát tán từ chỗ nào của anh ta, không phải là bởi vì nguyên nhân do em đâu… không nói cho.



em biết là sợ em sẽ tức giận, dù sao thì em vừa mới ra tháng, không thể bị kích thích được”



Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, mặc dù Thẩm Hạ Lan đã tự nhủ với mình là đừng nghe lời giải thích của anh, có đều là tâm trạng của cô đã từ từ bình tĩnh lại.



Thấy Thẩm Hạ Lan không còn kích động nữa, lúc này Diệp Ân Tuấn mới nói tiếp: “Về phần chuyện uống thuốc không chạm vào em, em cho rằng anh muốn lắm hả? Anh là một người có sức sống mãnh liệt như thế, suốt ngày cứ quanh quẩn bên một người phụ nữ như hoa như ngọc giống như em, anh có thể không động tâm được à? Nhưng mà sức khỏe của em lại không thể tiếp nhận được những chuyện này, bác sĩ đã nói rồi, lần trước sinh non đối với sức khỏe của em đã chịu ảnh hưởng rất lớn, tỉnh dưỡng trong vòng một tháng căn bản cũng không đủ, huống hồ gì nội trong hai ba năm này cũng không thể để cho em mang thai được, anh sợ là anh không thể khống chế nổi mình, làm cho em càng thêm khó chịu, cho nên anh chỉ có thể chịu đựng. Nhưng mà dù sao anh cũng là một người đàn ông, anh nhịn không được nữa, anh có thể làm như thế nào? Anh chỉ có thể tìm Tô Nam kê thuốc cho anh, vậy thì đối với anh và với em đều tốt hết”



Thẩm Hạ Lan ngơ ngác cả người, cô không ngờ đến Diệp Ân Tuấn uống thuốc không chạm vào mình là do có nguyên nhân.



Cô quay đầu lại nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, giống như là muốn nhìn ra chút gì đó từ trên gương mặt của anh, nhưng mà lại không nhìn ra cái gì hết, chỉ nhìn thấy sự đau đớn và khổ sở trong đáy mắt của Diệp Ân Tuấn.



Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạ Lan bị mê hoặc.



Chẳng lẽ thật sự là do mình đã trách oan Diệp Ân Tuấn rồi?