Cục Cưng Có Chiêu

Chương 387: Tôi thật sự là người của nhà họ hoắc




Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn không được thả lỏng, thật ra tâm lý của anh rất bực bội, dưới tình huống vẫn còn chưa tìm được Thẩm Hạ Lan, dưới tình huống Thẩm Hạ Lan bị tất cả mọi người trong thành phố nhục mạ, thế mà anh và Dư Khinh Hồng còn bị truyền ra chuyện xấu như thế này. Nói thật, Diệp Ân Tuấn sợ sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sẽ còn suy nghĩ nhiều hơn.



Nhưng mà bây giờ anh không thể để mặc cho Dư Khinh Hồng kiểm soát sự phát triển của sự việc, bản thân anh không phải là một người đàn ông giao phó cuộc đời của mình cho số phận.



Huống hồ gì người phụ nữ như là Dư Khinh Hồng, lần này anh thật sự không có ý định buông tha.



“Tôi muốn làm gì? Rồi cô sẽ biết thôi, hơn nữa sẽ còn rất nhanh”



Diệp Ân Tuấn nói xong thì trực tiếp đứng dậy đi khỏi.



Lần này Dư Khinh Hồng xem như ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, tức giận đến run rẩy cả người.



Cô ta với Diệp Ân Tuấn cũng chẳng xảy ra chuyện gì hết, chỉ là nằm cùng một chõ, sau khi Diệp.



Ân Tuấn bị choáng thì căn bản cũng không làm cái gì.



Cô ta chính muốn lên kế hoạch để Diệp Ân Tuấn cưới mình, cho dù tạm thời không được thì cô ta cũng muốn có danh xưng là người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn.



Nhưng mà bây giờ thứ mà cô ta đạt được là cái gì?



So với Thẩm Hạ Lan, cô ta càng thêm khó coi.



Cô ta bị chụp hình trước mặt của tất cả mọi người, thậm chí còn bị lộ ra bên ngoài, cái chuyện thanh bại danh liệt như thế này vốn dĩ không phải là của Thẩm Hạ Lan à?



Tại sao lại lại trở thành cô ta vậy chứ?



Dư Khinh Hồng khóc la, đập hết tất cả những thứ ở bên cạnh có thể đập được, nhưng mà vẫn còn chưa nguôi giận.



Thẳng cho đến khi cô ta hoàn toàn không có sức lực, lúc này mới ngồi bệt ở trên sàn nhà, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.



Không!



Cô ta không thể tiếp tục như vậy được.



Cô ta phải xoay chuyển tình thế, cô ta phải nhận được sự cầu cứu, cô ta phải làm cho cuộc sống sau này của mình không bị Diệp Ân Tuấn khống chế.



Nhưng mà ai có thể cứu cô ta được đây?



Dư Khinh Hồng nhanh chóng gọi điện thoại cho bà cụ Hoắc.



Lúc bà cụ Hoắc nhận được cuộc gọi, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi bất ngờ.



“Con nhóc Khinh Hồng?”



Bà ta tưởng rằng mình nghe lầm rồi.



Dư Khinh Hồng vừa nghe thấy giọng nói của bà cụ Hoắc, lập tức liền khóc thở không ra hơi.



“Bà nội, bà nội ơi, bà mau cứu cháu với, cháu sắp chết rồi! Bà không cứu cháu thì bà sẽ thật sự không thể gặp cháu nữa đâu, bà nội ơi”



“Cháu ngoan, cháu đừng khóc mà, có chuyện gì vậy, cháu nói với bà nội đi”





Bà cụ Hoắc vừa nghe thấy Dư Khinh Hồng khóc, còn khóc đau đớn như thế, lập tức liền đau lòng.



Dư Khinh Hồng khóc tu tu.



“Bà nội ơi, Diệp Ân Tuấn bởi vì chuyện của chị cháu mà tức giận tìm tới chỗ của cháu, hành hung cháu. Anh ta nói là chị của cháu cắm sừng anh ta, có lỗi với anh ta, anh ta phải đòi lại từ trên từng người của cháu. Một mình cháu cô độc bất lực cũng không thể chống chọi lại sức mạnh của anh ta, chỉ có thể bị anh ta khi dễ, nhưng mà cháu vừa mới tỉnh dậy thì có phóng viên xông vào trong, Diệp Ân Tuấn nói là cháu chủ động bò lên trên giường của anh ta, là do cháu quyến rũ anh ta, anh ta còn muốn những phóng viên đó chụp tất cả những ảnh của cháu, nói không chừng sẽ có công ty điện ảnh truyền hình tìm cháu hợp tác, lúc đó anh ta sẽ ủng hộ hết mình. Bà nội ơi, cháu không muốn sống nữa, Diệp Ân Tuấn ném cháu không một mảnh vải che thân đến trước mặt của phóng viên, sau này sao cháu có thể làm người được nữa?”



Dư Khinh Hồng khóc nấc lên, dường như là muốn ngất xỉu.



Bà cụ Hoắc nghe xong, cả người đều tức giận sắp điên lên rồi.



“Cái tên khốn nạn Diệp Ân Tuấn đó! Cậu ta bị điên rồi hả? Thẩm Hạ Lan tự mình tạo nghiệp, cậu ta tìm cháu làm cái gì hả? Bà còn tưởng là cậu ta đối xử với Hạ Lan thật lòng thật dạ, bây giờ xem ra cũng chỉ là mặt người dạ sói mà thôi. Khinh Hồng à, cháu đừng khóc nữa, nói cho bà nội nghe cháu đang ở đâu, bà nội đến đón cháu, bà cũng muốn xem xem có nhà họ Hoắc chúng ta ở đó, Diệp Ân Tuấn còn muốn làm gì?”



Nghe thấy bà cụ Hoäc nói như vậy, cuối cùng trong lòng Dư Khinh Hồng cũng đã nắm chắc, nhưng mà cô ta vẫn khóc lóc nói: “Bà nội ơi, cháu thật sự xin lỗi, cháu đã làm chuyện sai lầm rồi, cháu rất sợ hãi, cho nên cháu không dám trở về đâu, cháu không c‹ giết chết mẹ cháu, cháu chỉ là do quá tức giận thôi. Từ nhỏ đến lớn bà ấy đều không thèm quan tâm tới cháu, nhưng mà lại đối xử tốt với chị của cháu muôn bề, cháu biết là mình không nhận được sự chào đón, cũng không tranh giành. Nhưng mà tại sao mẹ lại muốn giết cháu vậy chứ? Cháu cũng là cục thịt do mẹ mang thai mười tháng kia mà, sao mẹ lại có thể nhãn tâm hung ác như thế được chứ? Cháu thật sự rất tức giận, cháu giận cho nên mới làm việc ngu ngốc, một giây cuối cùng cháu đã buông tay rồi. Bà nội à, cháu không có giết bà ấy, cháu không có”



“Cháu gái ngoan, bà nội biết là cháu chịu oan uổng, mẹ của cháu là một kẻ hồ đồ, một đứa nhỏ ngoan như cháu mà lại không chịu yêu thương vậy mà cứ thích cái con nhỏ Thẩm Hạ Lan hỗn hào như thế.



Không có chuyện gì đâu, bà nội không trách cháu, nói cho bà nội nghe cháu đang ở đâu, bà nội đến đón cháu về”



Lúc nghe thấy bà cụ Hoäc nói như vậy, cuối cùng Dư Khinh Hồng cũng đã hoàn toàn yên tâm.



Cũng may là còn có bà cụ Hoắc ở đây.



Cô ta lau khô nước mắt, vẫn nghẹn ngào nói như cũ: “Cháu đang ở phòng 406 của khách sạn Hilton”



“Được được được, bà nội lập tức tới ngay, cháu đừng sợ”



Bà cụ Hoắc nói xong liền cúp điện thoại, lập tức huy động người chạy về phía bên đây.



Lúc này Dư Khinh Hồng mới thở một hơi nhẹ nhõm.



Chỉ cần có lá bùa hộ mệnh là bà cụ Hoắc, thế thì cô ta không sợ Diệp Ân Tuấn sẽ làm gì cô ta nữa, cho dù Diệp Ân Tuấn có muốn làm cái gì cô ta thì cũng phải xem thế lực của nhà họ Hoắc cái đã.



Nghĩ như vậy, Dư Khinh Hồng đứng dậy dự định đi vào trong phòng tắm tắm một cái, không ngờ đến cửa phòng bị người khác đẩy ra, có hai ba người đàn ông xa lạ bước vào trong.



“Các người là ai, các người muốn làm cái gì?”



Dư Khinh Hồng lập tức sợ hãi.



Người bước vào nhìn thấy Dư Khinh Hồng, một bộ dạng rất hài lòng.



“Ôi chao, nhan sắc không tệ, vóc dáng cũng được quá đó nha. Cái này nếu như mà quay một bộ phim nào đó đảm bảo sẽ hot lắm cho mà coi”



Có một người đàn ông trong số đó bước lên nắm lấy Dư Khinh Hồng lại, hai tay không thành thật lắm mà sờ soạn ở trên người của Dư Khinh Hồng.



“Làn da này, độ đàn hồi này cũng không tệ đâu nha, chắc có lẽ là làm một lúc mấy người cũng không thành vấn đề đâu”



Nghe người đàn ông càng nói càng quá đáng, cả người của Dư Khinh Hồng đều sợ đến tái xanh.



“Rốt cuộc các người là ai vậy hả, thả tôi ra, tôi nói cho các người biết tôi là người của nhà họ Hoắc, có biết chưa hả? Nếu như các người dám làm cái gì với tôi, người nhà họ Hoắc sẽ không bỏ qua cho các người đâu”




Người đàn ông ngây ra một lúc, lập tức cười lên ha hả.



“nhà họ Hoắc? Nói đùa cái gì vậy hả, hiện tại nhà họ Hoäc cũng chỉ có một mình cậu Hoắc mà thôi, cô là con gái riêng của cậu Hoắc hả, như thế này thì cũng lớn quá rồi đó, đâu có ai nghe nói là nhà họ Hoắc có con gái gì đâu chớ. Cô gái nhỏ ơi, cô đừng có tùy tiện mang gia đình đến hù dọa chúng tôi, cô đắc tội với người nào, bản thân cô còn không rõ ràng nữa à? Cho.



dù ngày hôm nay không có chúng tôi thì sau này cũng sẽ có những người khác đến thôi, dù sao thì nhà làm phim ở Hải Thành cũng không chỉ có một mình chúng tôi, huống hồ gì người mà cô đã đắc tội có năng lực rất lớn, cô cho rằng mình có thể trốn được à?”



Người đàn ông nói như thế này, Dư Khinh Hồng liền hiểu ngay.



“Là Diệp Ân Tuấn đã kêu các người đến đây có đúng không hả? Cái tên khốn nạn đó, tôi nói cho các người biết tôi không hù dọa các người đâu, tôi thật sự là người của nhà họ Hoắc”



“Thôi đừng có làm rộn nữa, đi theo chúng tôi đi, nếu như cô không đi thì cũng phải đi thôi, ngày hôm nay chúng tôi sẽ làm cô ở đây, đúng lúc cho chúng tôi nếm thử người phụ nữ của cậu Diệp có mùi vị như thế nào”



Người đàn ông này vừa mới nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho một người đàn ông khác.



Người đàn ông khác lập tức hiểu ý ngay, nhanh chóng bước lên bắt Dư Khinh Hồng lại.



“Đừng mà, đừng mà, buông tôi ra! Các người buông tôi ra, bà nội tôi sắp đến đây rồi, tôi thật sự là người của nhà họ Hoắc! Có ai không, cứu tôi với!”



Hiện tại Dư Khinh Hồng thực sự rất sợ.



Đây là lần đầu tiên mà cô ta cảm nhận được cái gì gọi là gọi trời trời không nghe gọi đất đất không thấu.



Đáng tiếc chính là trước khi người đàn ông vào đây thì đã khóa cửa lại rồi, hơn nữa tác dụng cách âm của khách sạn này vô cùng tốt, cho dù Dư Khinh Hồng có kêu nát cả cái cuống họng cũng sẽ không có người nào nghe thấy, nhiều nhất thì người khác sẽ cho rằng ở bên trong đang diễn ra trò chơi tình thú mà thôi.



Âm thanh quần áo bị xé nát vang lên, Dư Khinh Hồng vùng vẫy như thế nào cũng không bì lại sức lực của hai người đàn ông, không bao lâu sau liền bị cởi sạch sẽ.



Lúc hai người đàn ông nhìn thấy cơ thể trắng noãn của Dư Khinh Hồng, cả hai nuốt nước miếng một cái.



“Con mẹ nó, đúng là một bảo vật mà, để tôi trước”



Vừa mới bắt đầu động thủ, người đàn ông đã vội vàng nhịn không nổi, vội vã cởi quần bò lên trên.



Dư Khinh Hồng kêu gào khóc lóc giấy dụa, lại không thể tránh thoát được, trơ mắt nhìn cái miệng thối tha của người đàn ông hướng về phía mình.




Cô ta bỗng nhiên phun một ngụm nước bọt về phía người đàn ông.



Dưới cơn giận dữ, người đàn ông tán Dư Khinh Hồng một bạt tai, cũng mặc kệ dạo đầu hay không dạo đầu gì đó, trực tiếp nâng súng ra trận, lên giường mạnh bạo.



“At Dư Khinh Hồng đau đớn thảm thiết kêu to lên, cảm giác cả người mình đều bị xé rách.



Người đàn ông hơi sững sờ.



“Con mẹ nó, thế mà lại là một đứa con nít, không phải nói là phụ nữ cậu Diệp hả? Suy nghĩ cả nửa ngày, đã phí hết tâm tư muốn bò lên trên giường của cậu Diệp, kết quả không thành công đúng không?



Cũng khó trách sẽ chọc giận cậu Diệp, đúng là tiện nghỉ cho hai anh em bọn tôi mà”



Người đàn ông vui vô cùng, căn bản cũng không quan tâm Dư Khinh Hồng thoải mái hay là không, anh ta cử động lộn xộn một trận, không bao lâu sau liền xong việc.



Dư Khinh Hồng cảm giác giống như là mình vừa mới chết đi một lần, cô ta chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một người đàn ông khác tiếp tục hành hung mạnh bạo.




Nước mắt của cô ta thuận theo khóe mắt rơi xuống.



Cô ta có làm như thế nào cũng không ngờ đến đêm đầu tiên của mình lại là như thế này.



Thân thể bị giày vò như sắp nát ra thành từng mảnh, đột nhiên cô ta nghe thấy người đàn ông lúc nấy kêu lên một tiếng.



“Này, đừng có đùa nữa, hình như ở phía dưới thật sự có người đến đó, có vẻ như là người của nhà họ Hoäc thật rồi”



Người đàn ông bị giật mình, lập tức mềm nhũn.



“Người của nhà họ Hoắc? Chẳng lẽ con nhỏ này thật sự có quan hệ với nhà họ Hoắc à?”



“Cũng không chắc nữa, chúng ta đi nhanh lên đi”



Người đàn ông lôi kéo người đàn ông ở phía sau chạy nhanh.



Dư Khinh Hồng đột nhiên nở nụ cười.



Bà cụ Hoắc đến rồi.



Bà đến để cứu mình.



Nhưng mà tại sao bây giờ bà mới đến?



Nếu như bà ta đến sớm một chút thì mình sẽ không mất đi sự trong trắng.



Giờ phút này, Dư Khinh Hồng hận Diệp Ân Tuấn đến thấu xương, hận bà cụ Hoắc đến thấu xương, hận tất cả mọi người.



Cô ta vừa cười vừa khóc, khóc đến nỗi đứt từng đoạn ruột, khóc đến nõi thở không ra hơi.



Bà cụ Hoäc tự mình đến đây, lúc bà nghe thấy tiếng khóc của Dư Khinh Hồng, bà ta nhanh chóng mở cửa ra chạy vào, bị cảnh tượng trước mắt kích thích.



“Khinh Hồng ơi!”



Hốc mắt của bà ta lập tức dâng trào nước mắt.



“Chuyện, chuyện này…”



Một câu bà ta cũng nói không nên lời, nhìn thấy loại tình huống này còn hỏi gì nữa đây.



Toàn thân trên dưới Dư Khinh Hồng đều là vết thương chồng chất, ở phía dưới lại càng sưng đỏ đến lợi hại, nhìn thấy liền biết ngay là bị người khác đối xử thô bạo.



“Cái thằng Diệp Ân Tuấn này đáng bị đâm một nghìn dao! Khinh Hồng, cháu đừng sợ mà, bà nội đến rồi, bà nội sẽ đòi lại công bằng cho cháu”



Bà cụ Hoắc đau lòng ôm lấy Dư Khinh Hồng, nhưng mà Dư Khinh Hồng lại giống như là một con búp bê bị rách, một chút phản ứng cũng không có, chỉ biết khóc, bà cụ Hoắc nhìn thấy mà trong lòng cũng đau đớn không thôi.



“Cháu yên tâm đi, chuyện ngày hôm nay bà nội nhất định sẽ tìm nhà họ Diệp cho cháu một câu trả lời công bằng”



Dư Khinh Hồng ồ lên một tiếng khóc lóc dựa vào vai của bà cụ Hoắc, ánh mắt lập tức tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.