Cục Cưng Có Chiêu

Chương 314: Cho cháu thêm chút thời gian




Sau khi Thẩm Hạ Lan và Dương Tân ra khỏi nhà họ Hoắc thì nhanh chóng bước lên xe, lúc này Thẩm Minh Triết gọi điện thoại đến.



“Mẹ ơi.”



“Minh Triết, sao vậy con? Có phải là bà ngoại và ông ngoại có chuyện gì không?”



Người đầu tiên mà Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đó chính là ba mẹ Thẩm.



Hiện tại cô thật sự rất sợ.



Những người này đều là người thân thuộc của cô, là điểm yếu của cô, trước khi cô vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành cô thật sự sợ hãi có người gây bất lợi cho bọn họ, mà cô lại không có cách nào.



Loại cảm giác này quả thật rất tệ.



Thẩm Minh Triết lại méo miệng nói: “Mẹ ơi, mẹ quá xem thường con rồi đó, có con ở đây rồi, ai có thể làm gì ông bà ngoại được chứ?”



Thằng nhóc thối này tràn đầy tự tin, nói làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút tự hào, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt đi một chút.



“Được, con trai của mẹ là tuyệt nhất.”



Thẩm Hạ Lan vội vàng khích lệ.



“Đó là đương nhiên rồi, cũng xem xem con là con trai của ai, mẹ của con giỏi như vậy, sao con lại có thể đần được chứ, có đúng không?”



Cái miệng nhỏ của Thẩm Minh Triết phải gọi là ngọt ngào, Thẩm Hạ Lan nghe thấy mà trong lòng vui vẻ đắc ý.



“Được rồi, đừng có tự khoe khoang nữa, hiện tại gọi điện thoại cho mẹ là có chuyện gì không vậy?”



“Có ạ, ba kêu con lắp đặt một hệ thống định vị ở trên người của mẹ, lúc nãy con nhìn thấy mẹ đến nhà họ Hoắc cho nên con đã kết nối video hệ thống định vị với nhà họ Hoắc với nhau, con phát hiện có một chuyện rất thú vị đó.”



Thẩm Minh Triết nói vô cùng hưng phấn.



Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhói lên một cái.



“Con phát hiện ra cái gì?”



“Con đã gửi đến điện thoại di động của mẹ rồi đó, mẹ có thể tự mình xem một chút. Nhưng mà mẹ ơi, con cần có phần thưởng.”



Thẩm Minh Triết nghiêng đầu nói.



Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan không sợ phần thưởng mà Thẩm Minh Triết muốn, sau khi đồng ý với con trai rồi thì liền cúp điện thoại, sau đó mở video mà Thẩm Minh Triết đã gửi cho cô.



Trong một đoạn video có một nữ giúp việc không đáng chú ý đang nghe lén, sau khi Thẩm Hạ Lan nói bà cụ Hoắc ra khỏi phòng phẫu thuật thì cô ta chạy vào trong phòng bếp, sau đó nhanh chóng ra khỏi nhà họ Hoắc từ cửa sau, gọi điện thoại trong một buồng gọi điện thoại công cộng, cũng không biết là gọi cho ai.



Nhưng mà sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức có một tia biến hóa.



“Dương Tân, chúng ta phải khống chế người phụ nữ này lại, tôi muốn biết cô ta gọi điện thoại đến chỗ nào, chắc chuyện này không khó đâu nhỉ?”



“Không khó, cậu chủ có thể làm chuyện này.”



Dương Tân nói vô cùng tự hào.



Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, cảm thấy có chút phiền muộn.



Hiện tại con trai còn giỏi hơn cả cô, người làm mẹ như cô có phải cũng nên nỗ lực thêm một chút rồi không?



“Biết rồi, cố gắng đừng để cậu chủ mạo hiểm.”



Thẩm Hạ Lan vẫn lo lắng cho Thẩm Minh Triết.



Mặc kệ Thẩm Minh Triết tài giỏi đến cỡ nào, cuối cùng cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ, vẫn là con trai của cô, cô cũng không hi vọng con của mình xảy ra chuyện gì.



Dương Tân gật đầu, vội vàng gọi điện thoại cho người của mình.



Nếu như không phải Thẩm Minh Triết gửi cho Thẩm Hạ Lan đoạn video này, Thẩm Hạ Lan còn tưởng rằng nhà họ Hoắc có một người điều dưỡng là người của thím Trương, hiện tại xem ra nhà họ Hoắc bị trà trộn vào cũng không ít.



Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan trở nên hơi nặng nề.



Nhà họ Thẩm, nhà họ Hoắc, nhà họ Diệp đều bị sắp xếp người vào, nhà họ Diệp khá là phiền toái, xem như là có thâm căn cố đế, nhưng mà nhà họ Thẩm và người nhà họ Hoắc, Thẩm Hạ Lan nhất định phải nhanh chóng loại bỏ, nếu không thì cô vẫn không thể ngủ say giấc được.




Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố.



Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xuống xe, lo lắng cho bà cụ Hoắc, cô trực tiếp chạy vào phòng phẫu thuật.



Đèn của phòng phẫu thuật đã tắt rồi.



Thẩm Hạ Lan lại hỏi y tá và bác sĩ, sau khi biết số phòng của bà cụ Hoắc, cô nhanh chóng chạy tới.



Cô mở cửa phòng ra, Tiêu Ái và Hoắc Chấn Đình hơi bất ngờ.



Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đầu đầy mồ hôi, Tiêu Ái đau lòng vội vàng đứng dậy cầm lấy khăn mặt bước tới.



“Chạy như thế nào mà ra mồ hôi cả người thế này, bà của con vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, vẫn còn chưa tỉnh lại đâu, con đừng quá sốt ruột.”



Lời nói của Tiêu Ái cũng không để cho Thẩm Hạ Lan yên lòng.



Cô đi đến trước mặt bà cụ Hoắc, Hoắc Chấn Đình né ra một khoảng trống, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngồi ở bên giường.



Thẩm Hạ Lan vươn tay ra cầm tay của bà cụ Hoắc, thấp giọng nói: “Bà nội, cháu đến tâm sự với bà đây.”



Tiếng xưng hô này vừa mới được cất lên, cô đột nhiên cảm thấy cánh mũi chua xót.



Bà chính là bà nội ruột của cô.



Là người thân nhất với cô trên thế giới này.



Bà cụ Hoắc không có phản ứng gì, nhưng mà ánh mắt của Tiêu Ái lại ẩm ướt, Hoắc Chấn Đình cũng cảm thấy có chút khó chịu.



“Nếu như bà ấy biết cháu gọi bà ấy, chắc có lẽ sẽ vui mừng đến phát rồ luôn, nhưng mà bây giờ bà ấy nghe không được.”



Hoắc Chấn Đình cảm thấy có chút tiếc nuối.



“Sẽ nghe được mà, chắc chắn là bà nội có thể nghe được, cháu tin tưởng ông trời sẽ không quá tàn nhẫn với nhà họ Hoắc chúng ta, chắc chắn ông ấy sẽ để cho bà nội khỏe lại. Huống hồ gì nhà họ Hoắc chúng ta có nhiều anh hùng như thế, bọn họ trên trời có linh thiêng đều sẽ phù hộ cho bà nội.”




Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào nói.



Nghe thấy cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng đã thừa nhận mình là người nhà họ Hoắc, trong lòng của Hoắc Chấn Đình có vô vàn cảm xúc phức tạp, nhưng mà kích động không chịu được.



Anh ta vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bờ vai của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cháu đừng quá lo lắng, tất cả đều sẽ tốt hơn thôi, những năm gần đây bà cụ đều muốn tìm cháu về, sắp trở thành tâm ma của bà ấy rồi, bây giờ rốt cuộc cũng đã tìm được cháu, bà ấy còn chưa kịp nói vài câu với cháu thì bà ấy sẽ không để cho mình cứ đi như vậy đâu.”



Trong lòng của Hoắc Chấn Đình cũng xúc động.



Những năm gần đây nhà họ Hoắc chỉ còn lại có hai người là anh ta với bà cụ, vì nhà họ Hoắc đã không còn con cháu, ngay cả thể diện mà bà cụ cũng không cần, anh ta hiểu rõ hơn so với bất cứ người nào khác, nếu không thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện bà cụ giả vờ bị Thẩm Hạ Lan đụng.



Chỉ có điều là ai cũng không ngờ đến duyên phận lại là một thứ kỳ diệu như thế, ngay từ đầu hai bà cháu đụng phải nhau, trước mặt lại không quen biết.



Bây giờ vất vả lắm Thẩm Hạ Lan mới có thể trở về, bà cụ Hoắc lại xảy ra chuyện, cho dù là ai thì cũng sẽ thấy khổ sở trong lòng.



Thẩm Hạ Lan nhìn bà cụ đang say giấc, nước mắt không kiềm chế được nữa.



Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp bà cụ Hoắc, bà cụ đó đúng là không nói đạo lý gì hết, sống chết muốn đụng vào mình, thật ra thì lúc đó cô rất chán ghét bà cụ này.



Nhưng mà hiện tại biết bà cụ này làm ra tất cả cũng là vì tìm cô về, trong lòng của cô cảm thấy rất khó chịu.



Tuổi của bà đã lớn, chỉ muốn tìm dòng máu của gia đình mình về mà thôi.



Thẩm Hạ Lan nắm thật chặt tay của bà cụ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.



Tiêu Ái nhìn thấy cảnh tượng này, che miệng đi ra ngoài.



Hoắc Chấn Đình nhìn thoáng qua Tiêu Ái, nói khẽ với Thẩm Hạ Lan: “Chú biết là bây giờ cháu không muốn nghe chú nói những lời này, nhưng mà cháu đã có thể nhận nhà họ Hoắc, nhận bà nội của cháu, có phải là cháu cũng nên gọi mẹ một tiếng không? Những năm gần đây chị ấy sống cũng không dễ dàng gì đâu.”



Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ xoay người lại nhìn Tiêu Ái, Tiêu Ái đã không có ở đây nữa rồi.



Cô có hơi ngơ ngác.



“Chú út, chú cho cháu chút thời gian đi, có rất nhiều chuyện cháu cần có thời gian.”




Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói, ánh mắt hơi cụp xuống.



Hoắc Chấn Đình biết là không thể tạo áp lực quá lớn cho cô, nhẹ gật đầu: “Đã thông báo với Diệp Ân Tuấn rồi, hiện tại nó cũng là bệnh nhân, cho nên chú không để nó đến đây, nếu như cháu mệt mỏi thì trước tiên nghỉ ngơi một lát đi, chờ đến lúc bà nội tỉnh lại rồi thì chú sẽ thông báo cho cháu.”



“Cháu muốn ở lại đây với bà nội.”



Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói.



Hoắc Chấn Đình thấy cô kiên trì như vậy cũng không khuyên ngăn nữa, quay người đẩy xe lăn rời khỏi phòng bệnh.



Lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi lấy một thau nước nóng, lấy khăn mặt ra bắt đầu lau người và lòng bàn tay cho bà cụ Hoắc.



Cô vừa lau vừa nói: “Bà có biết không? Cháu vẫn luôn rất ghen tị với người có bà nội, bởi vì tất cả mọi người nói người thân cách nhau một thế hệ, bà nội đối xử với con cháu tốt là điều ba mẹ không thể so sánh được. Đáng tiếc là ba mẹ của ba mẹ cháu đã mất khi còn nhỏ, cháu không có ông nội và bà nội yêu thương, bây giờ thì tốt rồi, cháu đã có bà nội là bà, bà nói bà thật vất vả mới có thể để cháu trở về nhà họ Hoắc, bà vẫn còn chưa yêu thương cháu đây này, thế mà bà cứ nằm ở đây như vậy, chờ cháu hầu hạ bà, có phải là không tốt lắm hay không ạ? Bà nội ơi?”



Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa chú ý đến động tĩnh của bà cụ Hoắc.



Máy thở nhấp nháy một cách có trật tự.



Thẩm Hạ Lan lại nói tiếp: “Cháu đã nghĩ kỹ rồi, sau này phải để cho cháu một căn phòng ở nhà họ Hoắc, thứ sáu hàng tuần cháu sẽ trở về nhà họ Hoắc ở có được không ạ? Cháu mặc kệ bà có đồng ý hay là không, nhưng mà cháu đã quyết định như vậy rồi ấy, cho dù bà có không đồng ý thì cháu cũng mặc kệ.”



Bà cụ vẫn không có phản ứng gì quá lớn.



Thẩm Hạ Lan không từ bỏ, tiếp tục tự quyết định một mình.



Lúc Tiêu Ái trở về thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.



Dường như là bà nhìn thấy Hoắc Chấn Phong đang ngồi ở trước mặt bà cụ Hoắc nói nói cái gì đấy.



Hoắc Chấn Phong cũng đã từng hiếu thảo như thế này.



Ánh mắt của Tiêu Ái lại đỏ lên một lần nữa.



Bà không làm phiền Thẩm Hạ Lan, mà là nhẹ nhàng khép cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.



Hoắc Chấn Đình nhìn thấy Tiêu Ái như thế này, thấp giọng nói: “Chị dâu, không bằng chúng ta đi uống cà phê đi, gần đây chuyện ở nhà em tương đối nhiều, cũng không thể ngồi xuống mà tâm sự cho đàng hoàng. Anh trai của em có rất nhiều lời chưa kịp nói với chị, em nghĩ là em có thể nói cho chị biết.”



Tiêu Ái ngây ra một lúc, sau đó nhẹ gật đầu.



Bà đẩy Hoắc Chấn Đình đi đến một quán cà phê.



Thẩm Hạ Lan nói chuyện với bà cụ Hoắc một hồi lâu, nói đến nỗi cổ họng cũng đau rát, đơn giản chính là một vài việc vặt của mình, nhưng mà cô lại nói vô cùng vui vẻ, dường như bà cụ Hoắc chỉ ngủ thiếp đi.



Nói nói, cô càng cảm thấy khó chịu.



Nếu như cô trưởng thành sớm hơn một chút, sớm có sự phòng bị đối với thím Trương, có lẽ là bà cụ sẽ không như thế này.



Nhưng mà bây giờ chuyện đã thành như thế này, có trách móc nặng nề mình thêm nữa thì cũng không có tác dụng gì, Thẩm Hạ Lan chỉ hi vọng là tất cả có thể dựa theo kế hoạch của cô và Diệp Ân Tuấn.



Nhưng mà bên phía nhà họ Hoắc lại không hề có tin tức gì truyền đến.



Theo lý thuyết thì lúc này chắc Tiểu Tử đã đến nhà giam rồi, sao hiện tại một chút động tĩnh cũng không có vậy chứ?



Thẩm Hạ Lan không khỏi lo lắng.



Cô muốn gọi điện thoại trở về hỏi, nhưng mà nhớ đến Diệp Ân Tuấn đã nói rồi, làm việc thì phải trầm ổn, phải biết chịu đựng, có một số việc không thể vội vàng xúc động. Thẩm Hạ Lan dừng lại, chỉ là nỗi bất an ở trong lòng càng lớn hơn nữa.



Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên tham gia vào, có lẽ bởi vì quá mức khẩn trương nên Thẩm Hạ Lan cứ đứng ngồi không yên, thậm chí còn có chút nóng nảy.



Cô cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, thỉnh thoảng cô lại nâng cánh tay lên nhìn thời gian một chút, kim đồng hồ cũng chỉ mới đi qua có vài vạch mà thôi.



Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?



Thẩm Hạ Lan bắt đầu suy nghĩ miên man.



Trong lúc cô đang đứng ngồi không yên, điện thoại của cô rốt cuộc cũng đã vang lên.