Cục Cưng Có Chiêu

Chương 298: Há lại có cái lý này




Thẩm Minh Triết là cố tình!

Có điều đôi mắt vô cùng đáng thương đó của cậu bé khiến y tá có hơi không nỡ từ chối.

“Cháu xem như này được không? Cô đi gọi bác sĩ cho dì bên trong, cháu đi vệ sinh ở đó, nhưng đừng làm phiền cô ấy được không? Tính khí cô ta không quá tốt!”

Y tá và Thẩm Minh Triết thương lượng.

Thẩm Minh Triết có hơi sợ, nói: “Nhưng dì đó hung dữ quá!”

“Cháu đừng quản cô ta, cô ta bây giờ chỉ cơ thể nằm trên giường, chỉ cần cháu không đi trêu chọc cô ta, cô ta sẽ không làm tổn hại đến cháu. Cháu đi tè, dì đi gọi bác sĩ có được không?”

Y tá có hơi khẩn trương.

Tuy rất không thích Tiểu Thi, nhưng cô ta dù sao là nhà họ Diệp mời tới, đến lúc đó Tiểu Thi thật sự có chuyện gì, cô ta sợ không đền nổi.

Thẩm Minh Triết vô cùng khó xử gật đầu, thật ra trong lòng lại rất vui mừng.

Cái cậu bé muốn cũng chính là cơ hội này.

Y tá thấy Thẩm Minh Triết gật đầu, lúc này ôm cậu bé quay lại phòng bệnh.

Tiểu Thi đau đến mức phần bụng chảy máu rồi, tức muốn chết, nhìn thấy y tá ôm Thẩm Minh Triết đi vào thì càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Cô không phải cút rồi sao? Thế nào lại quay lại rồi? Ném thằng nhóc này ra ngoài cho tôi, tôi còn có thể giữ cô ở lại tiếp tục làm việc, nếu không…”

Y tá không thèm nhìn cô ta, trực tiếp ôm Thẩm Minh Triết đi vào nhà vệ sinh, sau đó thấp giọng nói: “Cháu ngoan ngoãn đợi dì quay lại, dì đi gọi bác sĩ.”

“Dạ.”

Thẩm Minh Triết rất ngoan ngoãn.

Y tá có hơi đau lòng cho đứa trẻ này, có điều cũng hết cách, chỉ có thể chạy ra ngoài.

“Này, cô quay lại!”

Tiểu Thi tức đến nỗi quát lên, nhưng y tá đã chạy đi xa rồi.

Cô ta cũng quá căng thẳng rồi, vậy mà quên mất trong phòng có chuông báo.

Thẩm Minh Triết sau khi thấy y tá rời khỏi thì từ trong nhà vệ sinh đi ra, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Thi.

Tiểu Thi nhìn thấy ánh mắt lúc này của Thẩm Minh Triết bỗng hiểu ra, dù sao cô ta cũng là người lăn lộn từ nhỏ trong xã hội, tự nhiên hiểu được ánh mắt bất thận hiện nay của Thẩm Minh Triết.

“Thằng nhóc, nhóc muốn làm gì?”

Tiểu Thi không để tâm một thằng nhóc, thật ra không được giết chết cậu bé thì sao chứ? Dù sao là tự cậu bé tới.

Thẩm Minh Triết cười lạnh nói: “Cô rất hống hách!”

“Tôi hống hách tôi có bản lĩnh đó, nhóc quản được chắc? Tôi mặc kệ người nhà của nhóc là ai, mau chóng cút ra ngoài cho tôi, nhân lúc tôi chưa nổi giận, nếu không nhóc sẽ không dễ chịu đâu.”

Tiểu Thi bây giờ trong bụng tràn ngập hỏa khí, đều muốn trút vào Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết lại không sợ hãi gì cả, nhìn Tiểu Thi trái phải, sau đó nhàn nhạt nói: “Vết thương này của cô làm sao thế?”

Khi nói chuyện, cậu bé đưa bàn tay nhỏ ấn vào vết thương của Tiểu Thi.

“Aiya!”

Tiểu Thi không kịp phòng bị, đau đến hét lên, hơn nữa còn đánh vào cái tay Thẩm Minh Triết, lực đạo lớn khiến mu bàn tay của Thẩm Minh Triết trực tiếp sưng đỏ.

“Thằng nhóc, muốn chết à? Nhóc có tin tôi một tát đánh chết nhóc không?”

Tiểu Thi đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Thẩm Minh Triết đột nhiên rút điện thoại ra chụp mu bàn tay sưng đỏ, sau đó gửi đi.

Tiểu Thi bỗng dưng cảm thấy không đúng.

“Nhóc gửi cho ai?”

“Đương nhiên là người lớn nhà tôi. Cô đánh tôi, tôi phải nói cho bà nội tôi.”

Thẩm Minh Triết mặt mày tức giận nói, thậm chí có một loại cảm giác ỷ thế hiếp người.

Tiểu Thi bỗng cười lạnh.

“Bà nội nhóc tính là cái rắm gì, tôi với cho nhóc biết, cho dù bà nhóc đến tôi cũng không sợ. Ở đây, từ nhà họ Diệp, không có ai có thể khiến tôi để vào trong mắt. Một thằng nhóc như nhóc muốn đấu với tôi, cũng không xem thử bà cô tôi là ai?”

Tiểu Thi không hề để tâm đến một đứa trẻ.

Thẩm Minh Triết lại nhếch môi mỉm cười.

Âm thanh thu âm từ trong điện thoại phát ra lần nữa lọt vào tai của Tiểu Thi.

Lông mày của cô ta hơi nhíu lại.

“Nhóc nhanh chóng cút cho tôi!”

“Tôi phải ở đây đợi bà nội của tôi tới!”

Thẩm Minh Triết bộ dạng bị bắt nạt.

Tiểu Thi cảm thấy vận khí của mình hôm nay thật kém, thế nào đụng phải một thằng nhóc thối này? Rốt cuộc là con cháu nhà ai?

“Tôi cảnh cáo nhóc, nhóc nếu như còn không đi, tôi thật sự đánh nhóc đây!”

“Cô không dám! Ba tôi là người có quyền lực nhất Hải Thành.”

Giọng nói non nớt của Thẩm Minh Triết cất lên.

Tiểu Thi lại cười lạnh nói: “Thật là ếch ngồi đáy giếng không thấy trời, người có quyền lực nhất Hải Thành sao có thể là ba của nhóc chứ? Nhóc có đi hay không?”

“Không đi!”

Thẩm Minh Triết coi như cùng Tiểu Thi đối đầu.

Tiểu Thi vốn dĩ ở chỗ Thẩm Hạ Lan không có nhận được kết quả mình muốn, bây giờ lại bị Thẩm Minh Triết chọc giận, cô ta cũng không quản cái khác, thật sự nhéo lỗ tai của Thẩm Minh Triết hằn học nói: “Đi hay không?”

“Á á á á, đau đau đau! Cô buông ra! Tai tôi sắp đứt rồi! Tôi phải nói với bà nội tôi cô bắt nạt tôi! Ba mẹ của tôi cũng chưa từng đánh tôi, cô mau buông tay!”

Thẩm Minh Triết gào lên, hai tay tùy ý vung loạn, lại không biết cố tình hay vô ý, trực tiếp đập vào vết thương ở trên bụng Tiểu Thi, Tiểu Thi đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, lửa giận cũng tăng lên.

“Tôi thấy nhóc chính là thiếu đòn. Người lớn nhà nhóc không có dạy nhóc, tôi thay người lớn nhà nhóc dạy dỗ nhóc cho tốt!”

Nói xong, cô ta nhấc tay, ‘bốp bốp’ hai cái, trực tiếp đánh vào mặt của Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết lúc này cảm thấy mắt nóng lên, ‘oa’ một tiếng thì khóc.

“Cô là đồ khốn! Tôi phải mách bà nội! Cô buông tôi ra!”

“Còn dám cáo trạng? Tôi xem nhóc có dám cáo trạng không?”

Tiểu Thi càng đánh càng thuận tay, trực tiếp đánh cho gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Minh Triết sưng vù lên.

Thẩm Minh Triết khóc sắp đứt hơi, mau may bác sĩ và y tá chạy đến nhìn thấy, vội vàng kéo Tiểu Thi ra.

“Cô Tiểu Thi, cô làm cái gì thế? Thằng bé chỉ là một đứa trẻ!”

Y tá tức điên nói, sau đó đau lòng nhìn Thẩm Minh Triết.

Cô ta mới rời khỏi bao lâu chứ, mặt của Thẩm Minh Triết đã biến thành cái đầu heo rồi.

Thẩm Minh Triết khóc nức nở, bác sĩ cũng cảm thấy Tiểu Thi có hơi quá đáng rồi.

“Cô Tiểu Thi, cô ra tay với một đứa trẻ, không hay đâu?”

“Mấy người hiểu cái gì? Là nó đến trêu chọc tôi trước!”

Ở trong quan niệm của Tiểu Thi, chỉ cần người khác động đến cô ta, mặc kệ đối phương là trẻ con hay người lớn, cô ta đều phải đòi lại, nếu không nhiều năm như vậy cô ta sớm đã bị người ta bắt nạt đến chết rồi.

Nhưng lời lý luận này của cô ta theo tất cả mọi người thấy chính là ỷ lớn bắt nạt bé.

Bác sĩ tự nhiên biết Tiểu Thi là khách quý của nhà họ Diệp, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể thở dài một tiếng, đưa Thẩm Minh Triết cho y tá đằng sau, thấp giọng nói: “Đi xử lý vết thương cho đứa trẻ, sau đó liên lạc với người nhà của đứa trẻ, bảo người nhà đến đón người, chuyện hôm nay còn phải xử lý cẩn thận.”

“Sợ cái gì? Tôi là khách quý của nhà họ Diệp, đối phương gia thế có lớn, cũng không dám làm kẻ địch với nhà họ Diệp. Thằng nhóc này tôi thay người lớn nhà bọn họ dạy dỗ rồi.”

Tiểu Thi nói rất hiển nhiên.

Thẩm Minh Triết vẫn khóc bả vai run run, có điều khóe miệng lại hơi cong lên.

Một màn vừa rồi cậu bé đã lén quay lại, thậm chí ngay cả âm thanh cũng có, bây giờ cậu bé trực tiếp gửi cho bà cụ Diệp và Diệp Ân Tuấn.

Bà cụ Diệp lúc này đang trên đường đến nhà họ Thẩm, ít nhiều vẫn có hơi khó xử, chuyện này nếu như để nhà họ Thẩm nhận Tiểu Thi làm con gái nuôi, ít nhiều có hơi miễn cưỡng người nhà họ Thẩm.

Nhưng đây lại là ý của Diệp Ân Tuấn.

Bà cụ Diệp rất băn khoăn, cho nên dừng xe ở bên đường suy nghĩ một lát, nhưng đột nhiên nghe thấy điện thoại kêu ting một tiếng.

Bà ta lấy điện thoại ra xem, là video Thẩm Minh Triết gửi cho bà ta.

Bà cụ Diệp rất thương yêu đứa cháu này, biết cậu bé trở về rồi, còn chưa kịp thăm cậu bé, không ngờ cháu trai lại gửi video cho bà ta trước.

Bà ta vui vẻ khóe môi cũng cong lên, nhưng khi bà ta ấn mở video, nhìn thấy cảnh Thẩm Minh Triết bị Tiểu Thi nhéo lỗ tai rồi tát, cơn giận của bà cụ Diệp lập tức dâng trào.

Lời Tiểu Thi nói càng khiến bà ta đối với cô gái này không có hảo cảm.

Cô gái này mới đầu bà ta còn cảm thấy chắc là người có tâm địa lương thiện, cộng thêm là cô nhi, bà ta có lòng thương tiếc, nhưng cô ta vậy mà đối xử với cháu trai của bà ta như thế!

Thẩm Minh Triết là đứa cháu trải nhà họ Diệp để trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan!

Sắc mặt của bà cụ Diệp bỗng trở nên vô cùng âm trầm, vội nói với tài xế: “Quay đầu, về bệnh viện trung tâm thành phố! Nhanh!”

Tài xế rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của bà cụ Diệp, cũng không dám chậm trễ, mau chóng quay đầu xe, lái xe về phía bệnh viện trung tâm thành phố.

Bên phía Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng nhận được video này.

Chuyện bà cụ Diệp đến nhà họ Thẩm làm khác anh biết, công ty bây giờ có chút việc cần xử lý, Tống Đình đưa máy tính cho anh.

Tuy anh bây giờ cần nghỉ ngơi, nhưng cứ phải xử lý sự vụ của công ty.

Khi anh và các quản lý cấp cao đang họp, video của Thẩm Minh Triết gửi đến.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn, cảm thấy thằng nhóc thối này không biết ở nhà lại quậy ra trò gì, trực tiếp mở video ra.

Sau đó một màn Thẩm Minh Triết bị Tiểu Thi tát tới tấp xuất hiện ở trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Các quản lý cao cấp trong công ty nghe thấy tiếng khóc thét của trẻ con, cùng gương mặt đang dần trở lạnh đó của Diệp Ân Tuấn.

Dám đánh con trai của anh?

Ăn gan hùm mật gấu rồi sao?

Mà lời nói không biết trời cao đất dày của Tiểu Thi, một chữ cũng không mất mà lọt hết vào trong tai của tất cả mọi người.

Diệp Ân Tuấn bây giờ căn bản không kịp suy nghĩ Thẩm Minh Triết vốn nên ở nhà tổ nhà họ Diệp, sao bây giờ vậy mà sẽ xuất hiện ở bệnh viện trung tâm thành phố, thậm chí còn ở trong phòng của Tiểu Thi, anh chỉ nhìn thấy con trai của mình vô lực bị người ta bắt nạt, cùng tiếng khóc khiến người ta nhói lòng!

“Cuộc họp tạm dừng!”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp tắt video, tức giận đùng đùng khoác áo vào, lái xe chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Bà cụ Diệp gần như đến bệnh viện trung tâm thành phố cùng lúc với Diệp Ân Tuấn.

Khi bà cụ Diệp nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, ít nhiều ngây ra.

“Con sao lại tới đây?”

“Mẹ, mẹ cũng đến rồi?”

Trên mặt Diệp Ân Tuấn một chút ý cười cũng không có.

Con trai của anh, chính anh cũng không nỡ đánh, vậy mà bị một người ngoài đánh, hơn nữa còn đánh thảm như thế, há lại có cái lý này!

Bà cụ Diệp trong nháy mắt hiểu được, Diệp Ân Tuấn chắc cũng nhận được video rồi, có điều bà cụ Diệp lại không vì Tiểu Thi nói gì cả.

Cháu trai vàng ngọc của nhà họ Diệp bọn họ bị người ta bạo hành như thế, chuyện này thế nào cũng phải có lời giải thích không phải sao?

“Hạ Lan gọi điện cho con sao?”

Bà cụ Diệp bỗng mở miệng.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn âm trầm đến đáng sợ, thấp giọng nói: “Cô ấy có lẽ còn không biết con trai của mình bị bắt nạt, nếu không lấy tính cách bảo vệ con của cô ấy, bây giờ chắc sớm đã nổ tung rồi.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn cất bước đi vào trong.

Nghe thấu Diệp Ân Tuấn nói như thế, bà cụ Diệp ít nhiều có hơi nghi hoặc, video và hình ảnh không phải do Thẩm Hạ Lan gửi, vậy thì ai gửi tất cả những thứ này chứ?