Diệp Ân Tuấn mang theo Thẩm Hạ Lan ra ngoài và tìm một nơi bí mật để trốn, nhưng Thẩm Hạ Lan nhìn phòng của Thanh Loan với vẻ lo lắng: “Họ thực sự sẽ ổn chứ?”
Mặc dù cô hy vọng Thanh Loan có thể tìm được một nửa phù hợp và không còn thương nhớ chồng của cô nữa nhưng cô vẫn thật tâm lo lắng cho Thanh Loan.
Vấn đề tình cảm không phải là bạn thấy ai với ai đó hợp trông có vẻ hợp nhau thì nên yêu nhau mà nó giống như người đang uống nước vậy, nóng lạnh tự biết, về vấn đề này Thẩm Hạ Lan vẫn hy vọng Thanh Loan có thể tìm được tình yêu của riêng mình.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ánh mắt Lăng Thiên Vũ nhìn Thanh Loan không bình thường, có lẽ anh ta thích cô ta. Hơn nữa, anh cũng đã hỏi chú ba về tính cách của anh ta, chú ba nói anh ta là một người đáng tin. Thanh Loan đã rất vất vả suốt nhiều năm rồi, nếu có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình thì đó là một ý kiến không tồi. “
“Nhưng Lăng Thiên Vũ liệu có làm ra chuyện gì đối với cô ấy không?”
Nghĩ đến những gì Lăng Thiên Vũ nói về lọ thuốc, Thẩm Hạ Lan có phần không yên tâm.
“Yên tâm đi, Lăng Thiên Vũ sẽ không làm chuyện lỗ mãng như vậy đâu, cùng lắm là hù dọa cô ta một chút mà thôi, mấy năm nay cuộc sống của Thanh Loan quá suôn sẻ, sau lưng còn có sự ủng hộ của Kình Thiên Minh nên hiển nhiên sẽ tự cao tự đại. Bây giờ có người khiến cô ta chịu khổ một chút cũng tốt.”
Diệp Ân Tuấn hiểu rất rõ điều này.
“Là anh cố ý?”
Thẩm Hạ Lan đã đoán được phần nào khi nhìn Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Bây giờ em lại trở thành bạn thân của cô ta rồi à? Sao thế? Không sợ cô ta tơ tưởng đến chồng của em à?”
“Quả nhiên là anh cố ý mà!”
Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm những gì Diệp Ân Tuấn nói mà xoay người, nheo mắt quan sát tình hình bên ngoài.”
“Vu Phong rời khỏi bữa tiệc rồi.”
Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn cũng trở nên nghiêm nghị.
“Em ở yên đây, đừng nhúc nhích để anh đi theo xem thế nào.”
“Không được, em muốn đi với anh, đừng tưởng rằng em không biết anh muốn hành động một mình nhé. Vu Phong bây giờ là mục tiêu chung của chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan ôm tay Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hạ Lan và đành phải thỏa hiệp.
“Được, nhưng em phải nghe lời anh.”
“Nói như thể em không nghe lời anh vậy đó.” . Tiên Hiệp Hay
Thẩm Hạ Lan than thở, Diệp Ân Tuấn không khỏi mê mệt khi nhìn thấy biểu cảm nhỏ nhắn đáng yêu này Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan, lặng lẽ đi theo sau Vu Phong.
Vu Phong đi ra phía sau nhưng càng đi càng ra chỗ vắng vẻ, hẻo lánh. Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn chợt có dự cảm.
“Hạ Lan, nghe anh nói, tới khúc cua trước mặt em hãy tìm chỗ trốn. Anh cứ cảm thấy hình như Vu Phong biết chúng ta ở phía sau rồi.”