“Có lẽ vậy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không rõ chuyện này lắm.
Bên ngoài không ngừng đủ loại lấy lòng.
Thẩm Hạ Lan nhìn qua khe cửa ra ngoài, thấy một người đàn ông đeo mặt nạ bị một đám người vây quanh, cả người toát ra vẻ xa cách.
“Đó chính là thế thân của Lăng Thiên Vũ à? Nhìn qua cũng không khác lời đồn lắm.”
Thẩm Hạ Lan kích thích Diệp Ân Tuấn.
Từ khi Lăng Thiên Vũ bắt đầu chạm vào Thẩm Hạ Lan vừa nấy, Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy rất khó chịu và tức giận, bây giờ lại thấy Thẩm Hạ Lan rất quan tâm Lăng Thiên Vũ này thì không khỏi nói: “Tên thư sinh đó có gì tốt?”
“Thư sinh à?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, lập tức nhớ tới đúng là dáng dấp Lăng Thiên Vũ rất trắng trẻo.
Thật ra bốn chữ bạch diện thư sinh rất thích hợp với anh ta.
Thấy Thẩm Hạ Lan giống như đang nghiêm túc suy nghĩ về dáng vẻ của Lăng Thiên Vũ, Diệp Ân Tuấn lập tức nổi giận.
“Không được nghĩ đến anh ta!”
Anh bỗng kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực, dáng vẻ bá đạo đó khiến Thẩm Hạ Lan không biết nói gì.
“Em là vợ anh, anh sợ cái gì?”
“Ai sợ? Anh chỉ không muốn em nghĩ đến người đàn ông nào khác ngoài anh.”
Diệp Ân Tuấn chưa từng biết mình cũng hẹp hòi như vậy, Thẩm Hạ Lan đối xử với người khác đều có chừng mực, nhưng sao lại quan tâm và có hứng thú với Lăng Thiên Vũ này như vậy chứ?
Anh ít nhiều cảm nhận được nguy cơ.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười nói: “Anh đừng ngây thơ như vậy được không?”
“Dù sao thì anh không cho phép.
Sau này nếu anh ta còn dám xoa đầu em nữa thì anh sẽ phế tay của anh ta.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lóe lên vẻ ác độc, nhìn không hề giống như chỉ nói suông.
“Được, được, được, vừa rồi là do bản thân em không đề phòng, lần sau sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, em cam đoan sẽ không để bất kỳ kẻ nào sờ đến đầu em nữa, được chưa.”
Thẩm Hạ Lan an ủi Diệp Ân Tuấn như trấn an một đứa bé, lại cảm thấy người như Diệp Ân Tuấn thật quá đáng yêu.
“Vậy em không đền bù cho anh một chút à?”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy eo Thẩm Hạ Lan, vây cô trên cửa phòng.
Sau lưng là cửa phòng lạnh lẽo, phía trước là cơ thể nóng rực của Diệp Ân Tuấn †ạo thành hai cực băng hỏa, khiến Thẩm Hạ Lan cảm giác có chút khô nóng.
Huống hồ lúc này, đồ vật nơi nào đó của Diệp Ân Tuấn đã không an phận cũng rục rịch ngóc đầu dậy, Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.
“Cũng đã là vợ chồng già rồi, anh có thể đứng đắn một chút hay không? Bây giờ, chúng ta đang ở hậu phương của kẻ địch, không chừng lát nữa sẽ bại lộ, mà anh còn có tâm tư nghĩ đến chuyện này?”
“Tại sao không có tâm tư nghĩ về chuyện này? Vợ chồng già thì thế nào? Ai quy định vợ chồng già thì không thể thân mật chứ? Hơn nữa, anh đang yêu cầu đền bù thôi mà.”
Dứt lời, môi mỏng của Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng rơi xuống..