Diệp Ân Tuấn lắc đầu.
“Chúng tôi còn chuyện khác phải làm.”
“Đưa Vu Phong và Phương Nghị ra trước pháp luật?”
Lăng Thiên Vũ cũng biết khá nhiều.
“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.
Đông Quý, chú ý an toàn, ngoài ra còn phải đưa một người nữa ra, giao cho chú ba Hoắc để áp tải về nước”
“Ai?”
“Phương Thiến.”
Diệp Ân Tuấn nói với Lăng Thiên Vũ rằng Phương Thiến đang ở cùng những cô gái kia.
Lăng Thiên Vũ gật đầu.
“Chỗ này không thể ở lâu, hai người mau đi đi.
Tôi cũng phải đi thu xếp.
Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, có việc gì anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, dù sao mối quan hệ và thế lực của tôi ở đây cũng có thể giúp được hai người.”
“Được”
Sau khi trao đổi xong, Diệp Ân Tuấn nói cho Lăng Thiên Vũ biết đường đi và vị trí của mật thất.
Trước khi đi, Lăng Thiên Vũ nhìn Thẩm Hạ Lan một lần rồi mỉm cười, lấy một nắm những thứ giống như kẹo nhiều màu sắc trong túi ra đưa cho cô.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn chợt trở nên hơi khó coi.
Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên hỏi anh ta: “Đây là cái gì?”
“Thuốc độc, dùng để phòng thân.
Viên màu vàng này có thể khiến người ta tạm thời mất sức, nếu gặp phải người không xử lý được thì có thể dùng đến nó.
Viên màu đỏ này có độc tính cực cao, có thể tạm thời làm mất giọng.
Còn…”
“Mau đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn thẳng thừng ngắt lời Lăng Thiên Vũ, anh nắm cả thuốc cả tay Thẩm Hạ Lan.
Vừa rồi anh còn thấy Lăng Thiên Vũ khá ổn, nhưng bây giờ nhìn anh ta lại thấy không ưa tí nào.
Nếu không vì đang ở nước T, chỉ dựa vào việc Lăng Thiên Vũ nói chuyện với Thẩm Hạ Lan ngay trước mặt anh thế này, anh đã đá anh ta đi từ lâu rồi.
Vừa nãy còn thấy tên này khá được, bây giờ thấy ánh mắt dịu dàng mà anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, bình giấm của Diệp Ân Tuấn lại bắt đầu bốc mùi.
Lăng Thiên Vũ sửng sốt, sau đó lại cười: “Được, tôi đi ngay đây.
Đúng rồi Hạ Lan, có thời gian thì đưa thuốc này cho Phương Nguyên, có thể giải được gần hết độc tố trong cơ thể anh ta”
Thẩm Hạ Lan chợt nhớ đến hương trầm trong cung Phương Nguyên, cô không rõ Phương Nguyên có thật sự trúng độc không, bây giờ nghe Lăng Thiên Vũ nói thế, xem ra là thật rồi.
“Tôi sẽ đưa cho anh ấy.”
“Chú ý an toàn”
Lăng Thiên Vũ xoa đầu Thẩm Hạ Lan rồi chạy thật nhanh trước khi Diệp Ân Tuấn nổi giận, biến mất ngay trước mắt họ.
Hai mắt Diệp Ân Tuấn như trúng độc, còn Thẩm Hạ Lan thì lại hơi buồn bực.
Lăng Thiên Vũ làm cái quái gì vậy?.