Lúc đó anh tìm mãi không ra người đó là ai, hoá ra là Phương Thiến.
Thực ra bà ta cũng có tình cảm với hai anh em họ phải không?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình hơi nực cười.
Gián điệp thù địch của quốc gia mà anh còn tìm cớ cho bà ta để tự an ủi mình.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng, anh nói với Thẩm Hạ Lan: “Liên lạc với chú ba xem chú ấy đang ở đâu.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan thận trọng mở máy, còn Diệp Ân Tuấn thì bật máy tính ảo lên bắt đầu gây nhiễu tín hiệu.
Điện thoại của Hoắc Chấn Hiên đến đây là tín hiệu quân sự, đương nhiên cũng không còn là số ban đầu, Diệp Ân Tuấn nói số điện thoại cho Thẩm Hạ Lan để cô gọi, bên kia nhanh chóng có người nghe máy.
“Ai vậy?”
“Chú ba, là cháu đây.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng của Hoắc Chấn Hiên thì vô cùng phấn khích.
Trước Tết Hoắc Chấn Hiên đã rời khỏi nhà họ Hoắc và đến Hải Thành, cô cũng hơi nhớ chú ấy rồi.
Nghe thấy giọng Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Hiên sững người một lúc sau đó nhận ra đây là số của quân đội, Hoắc Chấn Hiên bất giác nghĩ tới điều gì đó.
“Ân Tuấn đang ở bên cạnh cháu?”
“Vâng, anh ấy ở đây, chúng cháu đang ở hoàng cung nước T. Chúng cháu tìm được một vài cô gái, có lẽ là con gái quan chức cấp cao của các quốc gia trên thế giới. Bây giờ chỉ dựa vào hai chúng cháu thì không thể đưa họ ra ngoài được, chú có cách nào vào đây đưa họ đi được không?”
Thẩm Hạ Lan vội nói chuyện này cho Hoắc Chấn Hiên.
Dù sao thời gian cuộc gọi có hạn, nếu không thể nhanh chóng nói hết những điều muốn nói thì rất có thể dẫn đến tình trạng phản tín hiệu theo dõi.
Hoắc Chấn Hiên không ngờ chuyện mà mình không thể làm được, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại có thể làm được.
Ông vội hỏi: “Bây giờ bên đó an toàn không?”
“Chắc là an toàn ạ”
Bây giờ nhóm Phương Chúc không ở đây, Phương Viên lại đi dự tiệc, chắc không về được trước buổi tối, vậy nên hiện tại có lẽ nơi này đủ an toàn.
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Hoắc Chấn Hiên nhanh chóng bảo: “Chú không vào cung được, họ canh chừng quá nghiêm ngặt, chú đã nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không thành.
Bây giờ chú và người của chú đang ẩn ở khu vực trung tâm thành phố, ngày nào cũng phải đi lại cẩn thận, vậy nên vào trong đưa những người đó đi là điều không thể, nhưng cháu có thể tìm một người, có lẽ cậu ấy có cách đưa người ra ngoài.”
“Ai vậy ạ?”
“Lăng Thiên Vũ.”
Lời này của Hoắc Chấn Hiên khiến Thẩm Hạ Lan một lần nữa sững sờ.