Tôi cũng khát vọng tình thân, cháu chắt đầy nhà, con cái phụng dưỡng, có lẽ cậu không biết, lúc tôi, Nghê Nghê và Tử An ở bên nhau, tôi thật sự hy vọng thời gian có thể ngừng lại.
Nhưng tôi cũng có bất đắc dĩ riêng của mình. Tôi là gián điệp, nhiệm vụ của tôi là thu thập tình báo, rồi phối hợp với mọi mệnh lệnh và hành động của quốc chủ. Cậu hãy giết tôi đi, có thể chết trong tay cậu, coi như cuộc đời này tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Giờ Phương Thiến thật lòng muốn chết.
Có thể chết trong tay Diệp Ân Tuấn, bà mới có mặt mũi đi gặp Diệp Quốc Quân, cũng như lòng can đảm để cầu xin ông tha thứ.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn bà, cả người cứng đờ như pho tượng.
Phương Thiến bảo bà từng thật lòng xem anh là con trai, vậy tại sao Diệp Ân Tuấn lại không thật lòng xem bà là mẹ?
Bao nhiều lần bà dốc lòng dạy dỗ, thức trắng đêm bầu bạn với anh đều hiện lên trong đầu Diệp Ân Tuấn.
Anh khẽ nói: “Tôi mặc kệ thân phận của bà là gì, nhưng ở nhà họ Diệp, bà vẫn là vợ được ba tôi cưới hỏi đàng hoàng, là chủ mẫu nhà họ Diệp. Nếu tôi giết bà, bà định để tôi bị người đời mắng nhiếc ư?”
“Tôi không có ý đó, nếu đã như thế thì tôi sẽ tự vẫn. Tôi chỉ hy vọng sau khi tôi chết đi, cậu có thể mang tro cốt của tôi về nước Z, rồi rải ở đâu cũng được, đến giờ tôi mới hiểu, nhà của tôi là ở nước Z, người nhà của tôi cũng đang ở đó. Tôi muốn sau khi tôi chết được an táng ở đó, được không?”
Phương Thiến nhẹ nhàng nói.
Thẩm Hạ Lan thấy bà như vậy, như đang nhìn thấy Phương Thiến hồi đầu.
Lúc đó bà cao quý tao nhã, dịu dàng hiền từ, thật sự là một bề trên rất tốt.
Thẩm Hạ Lan không khỏi thổn thức.
Có những chuyện một khi đã làm rồi, thì khó mà xem như chưa từng xảy ra được. Nếu cô là Diệp Ân Tuấn, cô cũng sẽ không vì hoàn cảnh hiện tại của Phương Thiến và tình cảm ngày trước, mà tha thứ cho bà.
Dù gì lòng người cũng không chịu nổi tính toán, tình cảm không chịu nổi âm mưu.
“Bà cứ yên tâm, nếu bà chết rồi, tôi sẽ cân nhắc để bà chôn chung với ba tôi.”
Diệp Ân Tuấn bỗng lên tiếng, khiến Phương Thiến nhất thời kích động, cũng khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Anh có ý gì?
Diệp Ân Tuấn định bỏ qua cho Phương Thiến?
“Cậu nói thật?”
Phương Thiến hơi mừng rỡ, nhưng không dám tới gần Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn bà, giờ anh mới phát hiện ra trên đầu bà đã có tóc bạc.
Trước đây bà luôn chú trọng chăm sóc sắc đẹp, nhưng khoảng thời gian này bà sống quá chật vật, như đã già đi mười mấy tuổi.
Tim anh không khỏi khó chịu.