Thẩm Hạ Lan hiểu ý Diệp Ân Tuấn nên cười nói: “Em đã là người phụ nữ của anh, mà anh còn sợ em không chịu khổ được ư? Em đã nếm trải mùi vị lửa đốt toàn thân rồi, thì còn chuyện gì không thể chịu nổi chứ?”
Bốn chữ lửa đốt toàn thân như bàn ủi làm phỏng trái tim Diệp Ân Tuấn, nhưng anh biết nó là do ai ban tặng.
“Xin lỗi em.”
Cho dù Diệp Ân Tuấn xin lỗi cả đời, cũng không thể nào thay Thẩm Hạ Lan hứng chịu nỗi đau thấu tim lửa đốt toàn thân đó, chuyện này đã khiến anh áy náy không thể giải thích suốt cuộc đời.
“Em nói những lời này không phải để anh áy náy, giờ trong túi em có rượu thuốc và dao găm, nếu muốn cứu chữa thì chỉ có thể cắt bỏ lớp da bị bỏng, để nó mọc cái mới.
Em cũng có chút kiến thức về y học.
Mặc dù khí đạn này chỉ làm trầy da, nhưng nếu mặc kệ, sẽ dẫn đến nhiễm trùng sưng lên, rồi em sẽ trở thành gánh nặng của anh.
Hơn nữa với tình hình ban nãy, nói không chừng chúng ta đã bị lộ rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, nên Ân Tuấn, anh đừng nghĩ quá nhiều, anh cứ làm việc anh nên làm đi, em tin anh!”
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn bằng ánh mắt nóng rực, vô cùng tin tưởng và dũng cảm.
Tim Diệp Ân Tuấn sắp đau đến ngạt thở.
Anh từng gặp phải chuyện này trên chiến trường rồi, tất nhiên anh biết phải làm sao mới tốt nhất.
Nếu là chiến sĩ khác, anh sẽ không do dự mà xuống tay, nhưng người trước mắt là vợ anh, nên anh thật sự không thể làm được.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay anh, cảm nhận được lòng ban tay Diệp Ân Tuấn hơi run rẩy, cô liền dịu dàng cười nói: “Ân Tuấn, anh đang cứu em.
Anh cũng biết đây là cách tốt và trực tiếp nhất mà đúng không? Em chịu đựng được, thật đó.”
“Nếu em đau thì cứ cắn mạnh vào cánh tay anh.”
Diệp Ân Tuấn biết anh chỉ có thể làm thế, nếu anh càng kéo dài thì Thẩm Hạ Lan càng không thể đợi được.
Lý trí và tình cảm đang đấu tranh trong lòng anh, nhưng chỉ mấy giây sau, cuối cùng Diệp Ân Tuấn đã dùng lý trí để chiến thắng tình cảm.
Anh yêu Thẩm Hạ Lan, tất nhiên sẽ hy vọng cô sống tốt, nhưng nếu cô xảy ra chuyện, anh chỉ có thể bảo đảm cho cô an toàn trong khoảng thời gian ngắn nhất, vì điều này mới là quan trọng nhất.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Diệp Ân Tuấn không dám nhìn vào mắt cô, vì sợ mình sẽ thật sự không xuống tay được.
Hóa ra sau khi trở thành người có điểm yếu, quả thật anh đã hơi sợ hãi.
Diệp Ân Tuấn mỉa mai bản thân, nhưng lại ra tay rất chuẩn xác.
Anh biết nếu mình do dự thì Thẩm Hạ Lan càng đau đớn và dày vò hơn.
Lúc con dao được nhúng cồn hơ nóng di chuyển trên cánh tay, Thẩm Hạ Lan đau đến mức toàn thân run rẩy, thái dương túa mồ hôi lạnh, nhưng cô không thể hét lên, vì sợ mình sẽ khiến Diệp Ân Tuấn phân tâm.
Cô biết chắc rằng giờ Diệp Ân Tuấn còn khó chịu, đau khổ hơn cô, nên cô cắn chặt môi mình đến nỗi bật máu cũng không hề hay biết.
Tay nghề của Diệp Ân Tuấn rất thuần thục, anh không biết chữa bệnh cứu người, nhưng anh vẫn làm được mấy chuyện lột da róc xương này.
Lúc Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, thì Diệp Ân Tuấn đã xử lý xong vết thương, anh băng bó vết thương của cô lại bằng băng gạc, nhưng nhận ra cô đã đau đến mức ngất đi, đến khi hôn mê, cô vẫn ngồi thẳng người trước mặt anh, nhưng vết máu chảy ra từ khóe môi lại làm mắt anh đau nhói..