Nghĩ như thế, Thẩm Hạ Lan liền phấn chấn nhìn tia xạ kích đang đuổi đánh về phía bọn họ, quả nhiên phát hiện ra nó được bắn ra từ một nơi giống như máy thu hình.
Nói cách khác, rất có thể ở đó có chìa khóa để mở mật thất?
Thẩm Hạ Lan nhất thời phân tâm, nên bị tia sáng bắn trúng.
“Á…”
Cơn đau mãnh liệt khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời rên rỉ, cả cánh tay như bị dòng diện mạnh xung kích, mà trở nên tê dại.
“Hạ Lan!”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn nhất thời trắng bệch như tờ giấy.
“Anh đừng quan tâm đến em, mau đi đi, nói không chừng anh đã đoán đúng, có lẽ mấy tia sáng đó thật sự có thể mở cửa mật thất.”
Giờ Thẩm Hạ Lan cũng không quan tâm đến vết thương của mình, mà nắm tay Diệp Ân Tuấn chạy về phía mật thất.
Cả hai người đều giỏi võ, chỉ cần không bị phân tâm, thì có thể tránh được.
Hai người vô cùng mạo hiểm mở cửa mật thất, mấy tia sáng đó cũng đuổi tới, lúc bắn lên cửa mật thất, thì phát ra tiếng lách tách.
“Mời nhập password hoặc vân tay để mở khóa.”
Cửa mật thất bỗng phát ra giọng nói.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhất thời sửng sốt.
Mẹ kiếp!
Cái này cao cấp quá rồi đấy?
Còn dùng cả khóa vân tay?
Thẩm Hạ Lan bỗng muốn chửi thề.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại nhanh chóng mở màn hình giả lập trên tay mình, để phá giải mật mã.
Chuyện này cũng khá đơn giản với Diệp Ân Tuấn, nên chẳng mấy chốc Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy tiếng một tiếng cạch, rồi cửa mở ra.
“Chúng ta mau đi thôi!”
Diệp Ân Tuấn liền nắm tay Thẩm Hạ Lan, kéo vào mật thất, cửa nhanh chóng đóng lại, đồng thời, phòng ngủ của Phương Viên bỗng bị người khác mở ra, một đội thị vệ tuần tra đi vào trong.
“Nơi này mới phát ra tiếng động, nên các cậu hãy lục soát cho tôi! Nếu gặp phải người nào không quen biết thì giết ngay không cần luận tội.”
Tiểu đội trưởng khẽ nhíu mày, lúc nhìn thấy một giọt máu ở dưới sàn thì bỗng híp mắt lại.
Quả nhiên có người xông vào đây.
Nhưng ở đây canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài vào đây bằng cách nào?
Hơn nữa người kia lại trốn đi đâu rồi?
Anh ta nhìn mật thất của Phương Viên, ngoài vân tay và mật mã của chính Phương Viên thì ai có thể mở ra chứ, nên người ngoài khó mà xông vào được.
Nghĩ như thế, tiểu đội trưởng không còn nghĩ tới mật thất nữa.