“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan sửa soạn bản thân, rồi cùng Diệp Ân Tuấn cải trang gương mặt và vóc dáng của mình, lúc này mới rời khỏi phòng.
Lúc Thanh Loan nhìn thấy bọn họ thì khẽ hỏi: “Hôm nay có hành động gì?”
“Hành động săn bắt.”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Bằng mọi giá phải bắt được Vu Phong.”
“Trong các cung đều có người của chúng ta, hôm nay tôi đã bảo bọn họ đeo băng tay. Chỉ cần nhìn thấy băng tay này thì đó là người của chúng ta, rồi hai người có thể tùy ý sử dụng.”
Dứt lời, Thanh Loan đưa băng tay trong tay cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tiện thể đưa tín vật của mình cho Thẩm Hạ Lan luôn.
Đó là sợi dây chuyền vô cùng tinh xảo, tượng trưng cho thân phận của Thanh Loan, cũng là món quà mà Diệp Ân Tuấn tặng cho cô ta.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sợi dây chuyền này thì hơi ngạc nhiên.
“Cô đưa cho tôi? Cô không sợ tôi dẫn người của cô đi mất à?”
“Vậy phải xem cô có bản lĩnh này không?”
Thanh Loan chẳng hề để tâm nói.
Nếu nói chẳng hề để tâm, không bằng nói cô rất tin tưởng người của mình.
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, sau nhiều lần giao chiến, cuối cùng Thanh Loan cũng chiếm thế thượng phong một lần.
Bỏ đi, cô là người rộng lượng, nên không so đo với cô ta.
Thẩm Hạ Lan thầm nghĩ, cô sẽ mang sợi dây này rời đi cùng Diệp Ân Tuấn.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết tại sao hôm nay Thanh Loan lại không tham gia hành động, nhưng cô nhất định phải bắt được Vu Phong.
Mặc kệ là vì những người bị anh ta tổn thương, hay là vì giả làm Hàn Khiếu, thì Vu Phong đều phải bắt lại.
“Hành động thôi!”
Diệp Ân Tuấn ra lệnh, Thanh Loan và Thẩm Hạ Lan đã ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi.
“Tôi phải ra ngoài trước, theo quy tắc, tôi phải đi tới tổng điện, nên kể từ giờ tôi không thể chăm lo cho hai người được, hai người phải tự chú ý một chút.”
Thanh Loan hơi lo lắng, cô không những nhìn Diệp Ân Tuấn, mà còn liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng trong ánh mắt phức tạp đó lại hiện lên vẻ lo lắng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi an ủi, cười nói: “Cô cứ yên tâm, tôi phải sống sót để trông chừng hoa cỏ bên cạnh chồng tôi chứ?”
Thanh Loan nhất thời cạn lời.
Người phụ nữ này thật sự không đáng yêu một chút nào.
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ không còn gì để nói của Thanh Loan, thì không hiểu sao tâm trạng lại tốt lên. Được rồi, cô thừa nhận, là cô nghịch ngợm.