Cục Cưng Có Chiêu

Chương 250: Anh không xứng là bạn của hạ lan




Bóng người đó nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Đường Thị, đi lên chiếc xe bên ngoài, sau đó gọi điện thoại cho Tống Đình.



“Trợ lý Tống, tôi nghe thấy một tin tức bất ngờ.”



“Tin tức gì?”



Tống Đình ở đầu bên kia điện thoại vội vàng dựng tai lên.



Người kia nhỏ giọng nói: “Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của Đường Trình Siêu và Nhan Như Ngọc, nghe nói bà Diệp bị cô Nhan Như Ngọc lái xe ném vào trong biển, lúc đó bà chủ vẫn còn hôn mê.”



Sau khi nghe thấy chuyện này, Tống Đình lập tức ngây người.



“Biết rồi.”



Anh ta cúp máy, nhanh chóng đi vào bệnh viện.



Diệp Ân Tuấn lúc này thật sự như đang nổi điên vậy, không ngừng đánh nhau với Mike, muốn đi tìm Thẩm Hạ Lan, cho dù Mike có nói gì, Diệp Ân Tuấn cũng không nghe vào.



Trên mu bàn tay của anh vì rút kim mà chảy máu, nhưng anh hoàn toàn không để tâm, đôi mắt đỏ như máu kia giống như đã lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng vậy.



Anh không dám nhắm mắt, không thể nhắm mắt, nhắm mắt lập tức nhìn thấy Thẩm Hạ Lan máu tươi đầm đìa nằm yên ở đó, nhìn anh với đôi mắt oán trách, hỏi vì sao anh không đi cứu cô?



“Diệp tử, nếu anh còn tiếp tục như thế nữa anh sẽ chết đấy có biết không?”



Mike chưa từng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn điên cuồng như vậy bao giờ.



Anh hoàn toàn không nghe vào bất cứ một lời gì, chỉ muốn xuống biển tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Hạ Lan.



Lúc Tống Đình đến nhìn thấy cảnh như thế.



Khoé mắt anh ta hơi ươn ướt.



Năm năm trước Diệp Ân Tuấn cũng giống vậy, lúc ấy anh chỉ hận không thể nhảy vào biển lửa chết cùng với Thẩm Hạ Lan, bây giờ Thẩm Hạ Lan lại chìm xuống biển, sao anh có thể chấp nhận được chứ?



Tống Đình đi tới trước mặt Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Diệp, tôi điều tra ra là ai hại bà chủ rồi.”



“Là ai?”



Ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng.



Mike cũng hơi nhíu mày.



Anh ta rất sợ sẽ nghe thấy cái tên Dư Khinh Hồng, nhưng bây giờ anh ta không thể nói gì vì Dư Khinh Hồng cả.



Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Là Nhan Như Ngọc, người của chúng ta trong tập đoàn Đường thị đưa tin nói vừa nãy Nhan Như Ngọc đến phòng làm việc của Đường Trình Siêu, chính miệng nói là cô ta lái xe đưa bà chủ hôn mê rớt xuống biển, còn trực tiếp ném vào trong biển.”



“Nhan Như Ngọc?”



Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh như băng.



Lúc này, Dư Khinh Hồng khóc lóc chạy vào.



“Mike, mẹ em không cần em nữa! Nói gì mà Thẩm Hạ Lan là chị của em, là đứa con của bà ấy và người đàn ông Hoắc Chấn Phong mà bà ấy yêu nhất, vì em đưa cô ta cho Đường Trình Siêu, bắt đầu từ bây giờ mẹ em không cho em bước vào cổng biệt thự một bước nào nữa! Phải làm sao đây?”



Dư Khinh Hồng nhào vào lòng Mike.



Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô ta có chuyện không vui sẽ đến tìm Mike, đối với cô ta, Mike giống như một ông anh lớn vậy, luôn đem lại sự quan tâm và ấm áp vô tận cho cô ta.



Bây giờ cô ta đang rất đau lòng, nghe thấy Mike ở đây hoàn toàn không kịp quan tâm vì sao Mike lại ở đây đã chạy đến, hơn nữa còn nhào vào lòng Mike.



Lúc nhìn thấy Dư Khinh Hồng tới, khí áp trên người Diệp Ân Tuấn lập tức giảm xuống.



Mike vội vàng bảo vệ Dư Khinh Hồng, nhỏ giọng nói: “Em nói cái gì? Thẩm Hạ Lan là chị em ư?”



“Em không thừa nhận! Em tuyệt đối sẽ không thừa nhận! Nhưng đã xét nghiệm DNA rồi, cả em và ba em đều thấy. Trước giờ em đều nghĩ mẹ không thích em vì tính cách vốn đã thế, nhưng không ngờ bà ấy hoàn toàn không thích em. Bà ấy nói Thẩm Hạ Lan là đứa con bà ấy sinh ra cùng với người đàn ông mình yêu, là mạng sống của bà ấy. Hu hu, sao em có thể biết được? Em hoàn toàn không biết cô ta sẽ chết mà. Em chỉ đưa cô ta cho Đường Trình Siêu thôi, Đường Trình Siêu từng đồng ý sẽ dẫn cô ta rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt em và Diệp Ân Tuấn nữa, anh ta sẽ không làm hại cô ta. Vì sao bây giờ cô ta lại chết, mẹ còn đổ hết trách nhiệm lên đầu em? Vì sao chứ?”



Dư Khinh Hồng khóc to nói.



Ánh mắt Diệp Ân Tuấn càng trở nên lạnh lẽo hơn.




“Nếu cô ấy chết, tôi đều sẽ khiến những người từng làm hại đến cô ấy là các người phải đền mạng!”



Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vừa lạnh lùng vừa sắc bén, khiến Dư Khinh Hồng sợ tới mức lập tức nín khóc, lúc này mới phát hiện Diệp Ân Tuấn đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ như máu của anh nhìn chằm chằm vào cô ta, giống như muốn lấy mạng cô ta vậy.



“Diệp, Diệp Ân Tuấn?”



Dư Khinh Hồng ngây người.



“Cút đi!”



Bây giờ trên người Diệp Ân Tuấn tràn ngập sát khí, giọng nói khàn khàn, lại càng khiến người ta sợ hơn. Dư Khinh Hồng không khỏi hơi sợ hãi, nắm chặt lấy vạt áo của Mike.



Mike nhíu mày, muốn nói gì đó với Diệp Ân Tuấn, nhưng cuối cùng vẫn không cất lời.



Dư Khinh Hồng nhìn Mike với ánh mắt căng thẳng.



Lúc này, Mike không có cưng chiều cô ta nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.



Diệp Ân Tuấn đột nhiên rút kim trên tay ra, máu tươi chảy ra khỏi mạch máu, nhưng anh chẳng hơi quan tâm.



“Nhan Như Ngọc đang ở đâu?”



Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm khàn khiến người ta cảm thấy khó thở.



Tống Đình vội vàng nói: “Người của chúng ta đã khống chế rồi, ở ngay bên ngoài.”



“Đi!”



Diệp Ân Tuấn đứng dậy đi ra ngoài.



“Diệp tử!”



Mike gọi bác sĩ của anh.




Diệp Ân Tuấn dừng chân lại, nhìn Mike nói: “Thừa dịp bây giờ cậu còn có thể bảo vệ cô ta, tốt nhất mau chóng dẫn cô ta rời đi lúc tôi vẫn chưa có thời gian xử lý cô ta, nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em”.



Những lời này không khỏi khiến Dư Khinh Hồng rùng mình.



Lúc này, người đàn ông cô ta vẫn luôn thấy vô cùng đẹp trai, vô cùng quyến rũ đang nhìn cô ta như một thần chết, nói thẳng với cô ta rằng, anh muốn cô ta chết.



Cảm giác này giống như một loại ma pháp vậy, trong nháy mắt rút hết tất cả nhiệt lượng trên người cô ta, khiến cô ta vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức đáng sợ, chỉ hận không thể lập tức thoát khỏi đây, đáng tiếc chân cô ta giống như mọc rời vậy, hoàn toàn không thể di chuyển được.



Diệp Ân Tuấn không thèm để tâm đến Mike và Dư Khinh Hồng nữa, dẫn đầu đi ra ngoài với Tống Đình.



“Chúng ta cũng đi xem sao”.



Mike nhìn thấy dáng vẻ của Dư Khinh Hồng lúc này, đột nhiên phát hiện sự cưng chiều và quan tâm của mình với Dư Khinh Hồng mấy năm nay đã hại cô ta rồi.



Cũng tốt, để cô ta nhìn thấy một mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Diệp Ân Tuấn, cho cô ta hoàn toàn tỉnh táo, cho cô ta biết người nào nên trêu vào, người nào không thể trêu vào.



“Em không đi.”



Dư Khinh Hồng hơi sợ hãi, nhưng vẫn bị Mike dẫn ra khỏi bệnh viện.



Hai chiếc xe một trước một sau đi đến bờ biển.



Gió biển thổi vù vù, dường như còn thổi mạnh hơn lúc trước một chút, không biết là đang kể nỗi oan khuất hay đang kêu gào điều gì.



Lúc Diệp Ân Tuấn xuống xe, Tống Đình vội vàng khoác áo khoác lên cho anh.



“Người đâu?”



Tống Đình vội vàng vỗ tay, có người đưa Nhan Như Ngọc bị trói gô đến trước mặt Diệp Ân Tuấn.



Lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, Nhan Như Ngọc vô cùng sợ hãi.



Mấy năm nay cô ta đi theo Đường Trình Siêu, hiểu biết không ít về Diệp Ân Tuấn, vốn cho rằng Diệp Ân Tuấn chỉ như rồng bị nhốt ở chỗ nước cạn, không thể tạo ra sóng gió gì, nhưng không ngờ rằng kế hoạch của bọn họ liên tục bị Diệp Ân Tuấn phá hỏng, thậm chí còn đưa nhà họ Đường và Đường Trình Siêu vào tròng.




Bây giờ vụ án Đường Trình Siêu xúi giục người khác hãm hại Diệp Ân Tuấn đã được đưa lên viện kiểm sát, nhà họ Đường vì sai lầm của Đường Trình Siêu mà trêu phải Diệp Ân Tuấn, trước mặt cũng bị theo dõi, rất nhiều hạng mục không có cách nào thực hiện.



Bây giờ cô ta dễ dàng bị người của Diệp Ân Tuấn bắt tới đây, khiến Nhan Như Ngọc rất lo lắng.



“Diệp Ân Tuấn, anh muốn làm gì?”



Nhan Như Ngọc sợ hãi, giọng nói cũng trở nên run rẩy.



Diệp Ân Tuấn nhìn người phụ nữ trước mặt, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, khác với Thẩm Hạ Lan, mang theo một chút hoang dã và lẳng lơ, người đẹp trời sinh.



Nhưng một người đẹp như vậy lại ném Hạ Lan của anh vào trong biển.



“Hạ Lan ở đâu?”



Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, thậm chí còn mang theo chút áp lực, nhưng bầu không khí xung quanh cũng lắng đọng lại từ khi anh lên tiếng, áp lực khiến người ta thấy khó chịu.



Nhan Như Ngọc vô thức nuốt một ngụm nước miếng: “Tôi không biết anh đang nói gì hết”.



Diệp Ân Tuấn nhắm hai mắt lại, Tống Đình vội vàng tiến lên che lấy miệng Nhan Như Ngọc, sau đó đánh một quyền nhanh như chớp lên bụng cô ta.



“Ưm…”



Nhan Như Ngọc đau đến mức co người lại, nhưng không thể la lên, chỉ có thể khom người, trên người chảy ướt mồ hôi lạnh.



Một quyền này của Diệp Ân Tuấn vô cùng kinh khủng, khiến Nhan Như Ngọc không thể thẳng lưng lên được, tay cô còn bị trói, chỉ có thể ngã xuống đất, như một con chó đang kéo dài hơi tàn.



Sau đó Tống Đình nắm lấy mái tóc dài của cô ta, cho cô ta đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn.



“Là cô lái xe ném Hạ Lan xuống biển đúng không?”



Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vẫn không nhanh không chậm như trước, như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào vậy, nhưng càng làm vậy càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.



Nhan Như Ngọc vội lắc đầu.



“Không phải tôi, tôi thật sự không biết anh đang nói gì hết, tôi và Hạ Lan là bạn thân mà, sao tôi có thể hại cô ấy chứ? Tôi… A!”



Nhan Như Ngọc còn chưa nói hết câu, cằm đã bị Diệp Ân Tuấn làm trật khớp.



Tiếng xương răng rắc khiến Dư Khinh Hồng sợ tới mức ngồi xuống đất, cũng may có Mike đỡ cô ta, nhưng Mike cũng không cho cô ta trốn tránh, để cô ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện, sau đó nhỏ giọng nói: “Đây mới là Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn thật sự, nếu Thẩm Hạ Lan còn sống, anh ta sẽ là một con người, một con người bình thường, như nếu Thẩm Hạ Lan chết rồi, anh ta sẽ là ma quỷ, ma quỷ ai cũng không để tâm, có biết không?”



Người Dư Kinh Hồng không ngừng run rẩy, lại không nói ra được một lời.



Cô ta vẫn luôn cảm thấy Diệp Ân Tuấn là một quý ông, ít nhất khi nhìn thấy anh cư xử với Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Hạ Lan, cô ta cảm thấy người đàn ông này thực sự rất dịu dàng, dịu dàng đến mức cô ta chỉ hận không thể lập tức cướp lấy từ trong tay Thẩm Hạ Lan.



Nhưng sao một người đàn ông như vậy có thể ra tay với phụ nữ chứ?



Còn ra tay tàn nhẫn như vậy nữa?



Dư Khinh Hồng thật sự không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cô ta còn cảm thấy tất cả chuyện này đều là ảo giác.



Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm cô ta nghĩ gì, sau khi tháo khớp cằm của Nhan Như Ngọc thì lạnh lùng nói: “Cô đã không xứng là bạn của Hạ Lan nữa rồi. Nếu cô đã không nói thật, vậy đi xuống cùng với Hạ Lan đi, có lẽ cô có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy nhỉ.”



“Không!”



Nhan Như Ngọc kinh hãi lắc đầu, nhưng thậm chí Diệp Ân Tuấn còn không thèm quan tâm cô ta, anh nói với Tống Đình ở bên cạnh: “Buộc một tảng đá lên người cô ta rồi ném thẳng xuống từ đây.”



“Vâng!”



Tống Đình không chút do dự, trực tiếp làm theo lời Diệp Ân Tuấn.



Nhan Như Ngọc giãy giụa, nhưng chẳng có chút tác dụng nào.



Dư Khinh Hồng tận mắt nhìn thấy Nhan Như Ngọc bị người ta buộc một tảng đá lớn lên, trực tiếp ném vào trong biển.



Tiếng “đùng” vang lên, sợi dây cuối cùng đang căng lên trong đầu cô ta cũng đứt theo, trước mặt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.