Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là một nàng công chúa không được cưng chiều, mẹ cô ta chỉ là một hầu gái, là Phương Chính uống say cưỡng hiếp, sau đó mới có sự tồn tại của cô ta.
Trong mắt Phương Chính, cơ thể cô chảy dòng máu thấp kém, tầm thường quê mùa, nhưng ông ta không muốn tận tay giết cô ta, thế nên để mặc các anh chị em khác hay thậm chí là những người phụ nữ kia đến ức hiếp hai mẹ con cô ta.
Để bảo vệ cô ta, mẹ cô ta đã chết thảm trong cung điện lạnh băng này, cô ta cũng suýt mất mạng, là bà vú đã liều chết bảo vệ cô ta, đưa cô ta ra nước ngoài.
Nếu không nhờ Diệp Ân Tuấn, không biết bây giờ cô ta sẽ thế nào.
Từ đó trở đi, Diệp Ân Tuấn chính là chỗ dựa tinh thần trong lòng cô ta, kết hôn với Diệp Ân Tuấn, trở thành người phụ nữ có thể kề vai sát cánh bên anh chính là động lực cả đời của Thanh Loan. Giờ đây không còn động lực này nữa, mất hết rồi, cô ta không biết mình sống tiếp còn ý nghĩa gì.
Cô ta đến thế giới này vốn là một sai lầm, nhưng cô ta không thể oán cũng chẳng thể hận, dù sao thì mẹ còn buồn bã và vô tội hơn cô ta.
Nhưng giờ đây cô ta mới nhận ra, cố gắng bao năm qua của cô ta lại chẳng có một tri kỷ nào ở bên, thậm chí người để trò chuyện cũng chẳng có.
Đáng buồn làm sao!
Đáng thương biết mấy!
Thanh Loan cười lớn hệt như một kẻ điên, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cô ta lạnh lùng kiêu ngạo, trông có vẻ như sống ung dung tự tại hơn bất cứ ai, thế nhưng chỉ bản thân cô ta biết, đây chẳng qua là vẻ hào nhoáng bên ngoài che đi sự tự ti của cô ta.
Giờ đây vẻ hào nhoáng này bị Diệp Ân Tuấn tận tay chọc thủng, cô ta vô cùng đau đớn. E là thế giới này không tìm được người đàn ông nào có thể khiến trái tim cô ta rung động như Diệp Ân Tuấn nữa.
Thẩm Hạ Lan đã là người anh muốn, vậy cô ta sẽ bảo vệ Thẩm Hạ Lan, tốt xấu gì anh cũng sẽ nhớ đến điều tốt của cô ta đúng không?
Nghĩ thế, Thanh Loan cười khổ, nhưng nụ cười đó khiến người ta nhìn mà đau lòng không thôi.
“Haiz!”
Một tiếng thở dài truyền đến lập tức khiến Thanh Loan cảnh giác.
“Ai?”
Thanh Loan vô cùng kinh ngạc, thậm chí tay cũng nhẹ nhàng đặt lên eo.
Đây là cung điện của cô ta, từ trong ra ngoài đều là người của cô ta, sao lại có người âm thầm lẻn vào, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là cô ta không hề phát hiện ra!
Đây mới là điều Thanh Loan cảm thấy đáng sợ nhất.
Cô ta nhìn chằm chằm vào một góc trong phòng, âm thanh vừa rồi phát ra ở chỗ cửa sổ, có thể thấy người đến ở bên dưới cửa sổ hoặc là phía sau cửa sổ.
Thanh Loan sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan chầm chậm đi ra từ phía sau tấm rèm cửa sổ.
“Là tôi.”
Khi Thanh Loan nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, không biết trong lòng là cảm giác gì.
Sao Thẩm Hạ Lan lại ở đây?