“Được rồi.”
Cuối cùng ấm ức nghẹn trong lòng Thẩm Hạ Lan vì sự tồn tại của Thanh Loan mấy ngày qua cũng trút ra nhẹ nhõm.
Thấy vợ như vậy, Diệp Ân Tuấn thở phào một hơi, nhưng cũng có chút đau lòng.
Vốn dĩ cô không cần phải chịu những điều này, đều là vì anh cả.
Thẩm Hạ Lan phấn khởi nhưng lại không nhìn thấy vẻ áy náy lóe lên trong đáy mắt Diệp Ân Tuấn, cô chạy nhanh đi nói với Mặc Vân Thanh.
Diệp Ân Tuấn bên này nhân cơ hội đi tới chỗ Thanh Loan.
Thấy Diệp Ân Tuấn đến, Thanh Loan rất bất ngờ. Chủ yếu là Diệp Ân Tuấn một mình gặp cô ta, khiến cô ta suy nghĩ nhiều hơn.
Hiển nhiên Diệp Ân Tuấn cũng nhìn thấy sự vui mừng của cô ta, nhưng anh lại thờ ơ nói: “Thanh Loan, tôi đến đây chỉ để nói một câu.”
“Anh Diệp nói đi.”
“Tôi sẽ không quên ơn cứu mạng của cô, nếu có cơ hội tôi sẽ lấy mạng đổi lại, nhưng Thẩm Hạ Lan là giới hạn của tôi, đừng hại cô ấy.”
Câu này khiến tất cả vui mừng của Thanh Loan mất sạch.
“Anh Diệp đến chỗ em chỉ để nói với em câu này?”
“Không thì sao?”
Diệp Ân Tuấn lấy điếu thuốc ra nhưng không châm lửa mà đặt giữa ngón tay chơi đùa, ánh mắt nhìn Thanh Loan cũng hơi nghiêm khắc.
“Mặc dù tôi không muốn phỏng đoán cô như vậy, nhưng không phải tôi không biết, cũng không phải không hiểu trong cung có những thủ đoạn nào. Ngày mai Phương Chính sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người để lôi kéo Lăng Thiên Vũ, tốt nhất cô đừng động đến Hạ Lan. Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất, đời này tôi có thể từ bỏ rất nhiều người và rất nhiều chuyện, cho dù làm kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa cũng chẳng ngại. Điều duy nhất tôi muốn là cô ấy an toàn, chúng ta là anh em nhiều năm nay, tôi không hi vọng thù ghét nhau vì chuyện này.
Thanh Loan, cô là người thông minh, mà người thông minh thì không nên làm chuyện ngu ngốc. Có vài chuyện làm một lần tôi có thể tha thứ, nhưng có lần sau thì tình nghĩa giữa chúng ta cũng chấm dứt.”
Những lời Diệp Ân Tuấn nói khiến toàn thân Thanh Loan lạnh toát, thậm chí còn có cảm giác vô cùng xấu hổ khi bị Diệp Ân Tuấn nhìn thấu.
“Anh Diệp, anh chưa từng nói nặng lời với em như vậy, lẽ nào là vì Thẩm Hạ Lan sao? Cô ta có gì tốt?”
“Cô sẽ từ từ nhận ra điểm tốt của cô ấy, chỉ cần cô chịu dùng trái tim để tiếp xúc với cô ấy. Thanh Loan, không phải người phụ nữ nào leo lên giường tôi cũng thích. Cô cũng biết tính tôi mà, nếu không phải tôi cam tâm tình nguyện, cho dù cô ấy có trèo lên giường tôi thì cũng chẳng có mạng sống đến tận bây giờ. Hơn nữa cô ấy là người của nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, cô muốn đối phó với cô ấy thì tốt nhất nghĩ cho kỹ về thế lực sau lưng cô ấy, nếu không sẽ tự dẫn lửa thiêu thân đấy.”
Diệp Ân Tuấn thật sự không đành lòng với Thanh Loan, cũng đã vô cùng khoan dung. Nếu không phải vì nợ cô ta một mạng, nếu không phải vì tình nghĩa nhiều năm thì anh chẳng cần phải đến đây nói nhiều thế này.
Nhưng Thanh Loan lại nghĩ theo hướng khác.
“Anh Diệp, anh ở bên cô ta là vì thế lực sau lưng cô ta sao? Nếu nói đến thế lực thì em chẳng hề thua kém cô ta.”