Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2462: 2462: Chương 2459




Phương Nguyên lại hừ lạnh nói: “Tôi không biết, anh tự đi mà tìm.”

Nói xong Phương Nguyên lập tức cúp máy.



Trong lòng anh vẫn còn chút oán hận Diệp Ân Tuấn.



Tuy rằng Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ có chút thông minh, cũng biết được chút võ, nhưng mà đối với những con người ranh ma đã đắm chìm trong cái chảo nhuộm lớn này mà nói, cô chính là một người vừa ngốc vừa ngây thơ.



Diệp Ân Tuấn dẫn theo cô đến đây vốn là một chuyện rất mạo hiểm rồi, bây giờ còn để cô ở chỗ này một mình, nếu anh đang ở trước mặt Diệp Ân Tuấn, chắc chắn sẽ đấm cho anh ấy vài phát, bây giờ lại không thể để Diệp Ân Tuấn biết được tung tích của Thẩm Hạ Lan nhanh như thế.



Cuộc điện thoại của Phương Nguyên vang lên tiếng âm bận, Diệp Ân Tuấn biết ngay đã bị cúp máy, nhưng Phương Nguyên là manh mối duy nhất làm Diệp Ân Tuấn tìm được Thẩm Hạ Lan.



Ở nơi này, Thẩm Hạ Lan không còn quen biết ai khác, chỉ biết mỗi Phương Nguyên, cũng chỉ có Phương Nguyên mới có thể cứu Thẩm Hạ Lan.



Hiện tại biết được Thẩm Hạ Lan đang ở cùng Phương Nguyên, trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại lo lắng cho tâm trạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan.







Chắc là cô rất sợ hãi.



Phương Nguyên nói đúng, anh không nên bỏ cô lại một mình, cho dù là cửa âm dương, cái gì mà nam nữ không thể đi chung, Diệp Ân Tuấn anh là người tuân theo quy tắc từ khi nào vậy?

Nhưng bây giờ nói mấy cái này cũng đã chậm rồi.



Diệp Ân Tuấn không biết cung điện của Phương Nguyên ở đâu, bây giờ trong lúc hấp tấp cũng không có ai để hỏi thăm.



Thật ra anh có thể hỏi thăm Thanh Loan, nhưng từ giây phút Thẩm Hạ Lan mất tích, anh đã không còn tin Thanh Loan nữa.



Một người mà trước kia có thể tựa lưng vào nhau trên chiến trường, bây giờ lại không thể nào tin tưởng, trong lòng Diệp Ân Tuấn không dễ chịu, nhưng so sánh với sự an toàn của Thẩm Hạ Lan, anh vẫn cố đè ép chút khó chịu này xuống.



Ngay lúc này, tiếng bước chân từ phía trước vọng lại.



Diệp Ân Tuấn nhanh chóng trốn đi.



Nơi này không có chỗ để trốn, chỉ có một cái thùng rác, nhưng Diệp Ân Tuấn lại có chút ghét bỏ, dưới tình thế gấp gáp, anh nhanh chóng đạp lên cây cột bò lên xà nhà, làm cứ như ăn trộm.





Người đi đến nhanh chóng tụ tập lại.




“Tìm được chưa?”

“Vẫn chưa, tên Nhiên khốn nạn kia xoay chúng ta vòng vòng, không ngờ đã đi về.”

Nhóm người này rõ ràng là do Vu Phong cử đến để theo dõi Phương Nguyên.



Trong lúc nói chuyện, Vu Phong lái xe từ đầu khác đi đến.



“Cậu Vu.”

Mấy người kia vô cùng kính trọng Vu Phong.



Mắt Vu Phong vô cùng lạnh lùng.



“Mất dấu người theo dõi rồi đúng không?”

“Xin lỗi, cậu Vu, bọn tôi…”

Mấy người kia còn chưa nói xong, Vu Phong đã nhanh nhẹn chính xác mà đâm dao găm trong tay vào ngực của bọn họ, trong mắt không có chút cảm xúc dao động nào.



“Đồ vô dụng!”.