Cục Cưng Có Chiêu

Chương 246: Khuôn mặt không phải thước đo duy nhất để đánh giá một con người




Sau khi tỉnh lại, Tiêu Ái đi xuống lầu nhưng lại không thấy Thẩm Hạ Lan đâu.



Ban đầu bà còn tưởng Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi trong phòng khách nên cũng kệ, chỉ là khi vào phòng bếp, mở cửa ra thì thấy một đống hỗn độn.



Có vẻ như không phải do vô tình tạo ra.



Tim Tiêu Ái đột nhiên chùng xuống, nhanh chóng chạy về phòng Thẩm Hạ Lan.



Phòng của Thẩm Hạ Lan không có ai, thậm chí giường cũng gọn gàng ngăn nắp, không có dấu vết từng nằm.



Tiêu Ái bắt đầu cảm thấy không ổn, bà không cam tâm tìm một lượt khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Hạ Lan.



Bà bắt đầu run rẩy, sự lo lắng càng ngày càng nhiều.



Tiêu Ái kiểm tra camera giám sát thì thấy Dư Khinh Hồng đưa Thẩm Hạ Lan đi, mà kim tiêm trong tay Dư Khinh Hồng khiến mắt bà thoáng chốc nheo lại.



“Khốn kiếp!”



Toàn thân Tiêu Ái run lên, gọi thẳng cho Dư Dương.



“Dư Khinh Hồng đâu?”



Dư Dương rất ngạc nhiên vì mấy ngày nay Tiêu Ái đều chủ động gọi cho mình, còn chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thấy giọng nói lạnh băng của bà, ông sững sờ một lúc.



“Khinh Hồng ra ngoài rồi, vẫn chưa về, không phải nó nói đi tìm bà sao? Lẽ nào không ở chỗ bà?”



Ngọn lửa trong lòng Tiêu Ái đột nhiên bùng lên.



“Tôi nhớ tôi đã từng nói với ông rằng dù thế nào cũng phải coi chừng nó, để cho nó chữa lành mặt đi, sao ông không nghe?”



“Sao thế? Tiêu Ái, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”



Lúc này Dư Dương mới nghe ra Tiêu Ái có chuyện gì đó không ổn.



Bao nhiêu năm nay rất hiếm khi Tiêu Ái mất bình tĩnh, bà luôn thờ ơ lạnh nhạt với mọi người. Lúc đầu Dư Dương còn tưởng tính bà là vậy, sau này mới biết bà không còn cảm xúc nên chẳng thể nhiệt tình được với ai.



Thật ra cách thức hai người ở chung tiếp xúc với nhau rất buồn cười.



Tiêu Ái uống say rồi coi ông là ai đó, hai người xảy ra tình một đêm.



Thật không may là sau lần đó Tiêu Ái mang thai, bác sĩ nói thể chất bà không tốt, nếu phá thai có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tiêu Ái đành bất đắc dĩ sinh Dư Khinh Hồng ra nhưng lại ném cho Dư Dương nuôi.



Dư Dương bất ngờ có được một cô con gái, đương nhiên rất vui vẻ, còn tưởng Tiêu Ái sẽ gả cho mình, nhưng khi bà nói cả đời này bà sẽ không kết hôn, càng không gả cho ông thì ông đã rất thất vọng.



Nhưng nhiều năm qua Dư Dương vẫn luôn bảo vệ Tiêu Ái, chỉ cần được nhìn thấy bà, chỉ cần bà cho ông một ánh mắt thôi, ông cũng đã hài lòng rồi.



Nhưng nhiều năm như vậy, dù là Dư Khinh Hồng thì Tiêu Ái cũng không có hứng thú, cũng không có nhiều nhiệt tình.



Bây giờ bà chủ động gọi cho ông hai lần, tất cả đều liên quan đến Dư Khinh Hồng, cuối cùng Dư Dương cũng phát hiện ra có chuyện gì không ổn.



“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Khinh Hồng làm sao?”



Tiêu Ái sắp không kiểm soát được cơn tức giận của mình, bà nhỏ giọng nói: “Tốt nhất ông hãy lập tức tìm được Dư Khinh Hồng, nếu không tôi không biết hậu quả sẽ thế nào đâu. Dư Dương, bao nhiêu năm như vậy mà ông cũng không dạy dỗ được một đứa con gái, ông còn có thể làm gì?”



Nói xong bà cúp máy luôn.



Dư Khinh Hồng có thể đưa Thẩm Hạ Lan đi đâu đây?



Bà luôn nghĩ rằng Dư Khinh Hồng chỉ bướng bỉnh, hơi kiêu ngạo, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, vì vậy Dư Khinh Hồng nhằm vào Thẩm Hạ Lan, không ưa Thẩm Hạ Lan, bà cũng không để tâm.



Dù sao không người mẹ nào trên đời lại nghĩ con gái mình là một đứa trẻ xấu tính bẩm sinh.





Nhưng bây giờ bà lại hơi bất an.



Dư Khinh Hồng nói thích Diệp Ân Tuấn, muốn gả cho Diệp Ân Tuấn, liệu nó có gây bất lợi cho Thẩm Hạ Lan không?



Tiêu Ái vội vã chạy ra ngoài xem camera của khu chung cư mới phát hiện Dư Khinh Hồng kéo Thẩm Hạ Lan lên xe, sau đó là góc chết của camera, không còn thấy gì nữa.



Bà cực kỳ lo lắng, gọi điện cho Dư Khinh Hồng thì cô ta tắt máy, hiển nhiên là không muốn trả lời điện thoại của bà.



Tiêu Ái thật sự hết cách mới gọi cho Diệp Ân Tuấn.



“Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mất tích rồi.”



“Bà nói sao cơ?”



Diệp Ân Tuấn thấy công việc trên công trường sắp hoàn thành, chỉ cần nhà cung cấp nói ra là Đường Trình Siêu sai khiến thì chuyện này thôi đã đủ kết tội Đường Trình Siêu rồi, nhưng lúc này Tiêu Ái lại nói với anh rằng Thẩm Hạ Lan mất tích.



“Chuyện gì đã xảy ra?”



“Cậu tới chỗ tôi đi.”




Tiêu Ái không biết phải nói với Diệp Ân Tuấn thế nào.



Bà cảm thấy rất mất mặt, và hơn cả là lo lắng.



Dư Khinh Hồng là con gái bà, rất có thể Thẩm Hạ Lan cũng là con gái bà. Nếu Dư Khinh Hồng làm hại Thẩm Hạ Lan, bà phải làm sao?



Diệp Ân Tuấn đặt điện thoại xuống, cầm chìa khoá xe rồi chạy như điên.



“Tổng giám đốc Diệp, tiếp theo phải làm gì ạ?”



Tống Đình chưa bao giờ thấy Diệp Ân Tuấn căng thẳng đến vậy.



Không!



Ngoại trừ việc bà chủ gặp chuyện năm năm trước.



Lẽ nào bà chủ xảy ra chuyện gì rồi?



Tống Đình đột nhiên lo lắng nhưng lại không thể đi, dù sao Diệp Ân Tuấn đã đi rồi, nơi này cần có người trông coi.



Diệp Ân Tuấn lái xe, vượt qua rất nhiều đèn đỏ, lái thẳng đến cửa nhà Tiêu Ái.



“Thẩm Hạ Lan đâu?”



Bây giờ Diệp Ân Tuấn không còn quan tâm tới tôn nghiêm và lễ phép xã giao nữa, anh hỏi thẳng.



Tiêu Ái gửi video cho Diệp Ân Tuấn.



Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy đoạn video, toàn thân anh trở nên âm trầm, phát ra hơi thở giết người.



“Dư Khinh Hồng!”



Diệp Ân Tuấn biết Dư Khinh Hồng.



Ban đầu người phụ nữ ấy tuyên bố muốn theo đuổi anh nhưng anh mặc kệ, không quan tâm, sau đó biết Mike thích cô ta nên anh cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, bỏ qua những hành động nhỏ nhặt của người phụ nữ này. Sau đó nữa anh biết cô ta là con gái của Tiêu Ái, rất có khả năng là chị em của Thẩm Hạ Lan thì lại càng không muốn dính dáng gì đến cô ta.



Chỉ không ngờ người đưa Thẩm Hạ Lan đi lần này lại là Dư Khinh Hồng!



Hai tay Diệp Ân Tuấn siết chặt.




Nếu Dư Khinh Hồng ở trước mặt anh lúc này thì anh sẽ không do dự đấm cô ta.



“Đã tìm được Dư Khinh Hồng chưa ạ?”



Giọng Diệp Ân Tuấn trầm thấp nhưng lại có vẻ kìm nén.



Tiêu Ái lắc đầu.



“Con bé tắt máy rồi, tôi cho người đến nơi con bé hay tới nhưng cũng không thấy.”



Diệp Ân Tuấn không nói gì, cầm điện thoại gọi cho Mike.



“Tôi muốn biết vị trí của Dư Khinh Hồng!”



Mike hơi ngạc nhiên.



“Không phải chứ? Anh đã nói sẽ không giành Khinh Hồng với tôi mà.”



“Mike, tôi không có thời gian đùa với cậu, cô ta đã đưa người phụ nữ của tôi là Thẩm Hạ Lan đi rồi! Tôi nói cho cậu biết, nếu Hạ Lan gặp tai nạn gì, tôi cũng không quan tâm cô ta là ai, tôi sẽ không tha cho cô ta đâu!”



Giọng Diệp Ân Tuấn lạnh như băng tuyết ở Bắc Cực.



Mike chợt thấy lo lắng.



“Cô ấy đưa chị dâu đi rồi ư? Sao có thể?”



“Bây giờ tôi không có thời gian nói nhiều với cậu, tốt nhất cậu hãy nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu.”



“Ở con hẻm Lục Tam. Ở đó có trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ, nghe nói phẫu thuật rất tốt, tôi nghe nói mấy hôm trước cô ấy có hẹn đi phẫu thuật thẩm mỹ, không biết đã đến chưa?”



Lúc này Mike cũng không dám bảo vệ Dư Khinh Hồng.



Trong ấn tượng của anh ta, Dư Khinh Hồng cũng chỉ là người ham chơi mà thôi, có lẽ sẽ không làm gì Thẩm Hạ Lan, có lẽ đưa Thẩm Hạ Lan đi chỉ vì không ưa Thẩm Hạ Lan mà thôi.



Nhưng sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, Mike cũng mặc áo khoác vào rồi chạy ra ngoài.



Dù sao thì anh ta cũng phải qua đó xem xét.



Diệp Ân Tuấn cúp máy, không nói gì mà quay người rời đi.




Tiêu Ái ngăn anh lại.



“Hạ Lan ở đâu?”



“Vẫn chưa biết, nhưng có lẽ tôi đã tìm được vị trí của Dư Khinh Hồng rồi. Bộ trưởng Tiêu, nếu Dư Khinh Hồng làm hại Hạ Lan, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”



Diệp Ân Tuấn nhìn Tiêu Ái, trong mắt có một tia hung ác.



Tiêu Ái lúc này cũng không biết phải nói gì.



Bà buông Diệp Ân Tuấn ra, lên xe với anh, cùng đi về phía con hẻm Lục Tam.



Khi đến trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ, đúng là Dư Khinh Hồng đang ở đó phẫu thuật.



Diệp Ân Tuấn định xông vào nhưng Mike đã ngăn anh lại.



“Diệp Tử, tôi biết anh lo lắng cho chị dâu, nhưng với Khinh Hồng mà nói đây là chuyện cả đời! Anh có biết khuôn mặt của phụ nữ quan trọng thế nào không? Bây giờ anh xông vào thì cuộc phẫu thuật của Khinh Hồng sẽ hỏng mất.”



“Tránh ra!”




Diệp Ân Tuấn lúc này giống như một con sư tử bị chọc giận, không chịu nghe lời ai hết.



Mike biết mình có thể không phải đối thủ của Diệp Ân Tuấn, nhưng người bên trong là Dư Khinh Hồng, anh ta không thể để Diệp Ân Tuấn vào lúc này.



“Diệp Tử, nếu anh muốn vào thì đánh được tôi đã rồi nói.”



“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám đúng không?”



Diệp Ân Tuấn vung một đấm vào mặt Mike.



Mike nhanh chóng đánh trả.



Hai người trẻ xuất sắc ngang nhau bắt đầu đánh nhau.



Tiêu Ái thấy họ đánh nhau khó mà tách ra nên cũng không khuyên, bà đi thẳng vào phòng phẫu thuật.



Vì thân phận đặc biệt của Tiêu Ái nên những người trong trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ cũng không dám ngăn cản.



Tiêu Ái tới trước bàn mổ, nhìn Dư Khinh Hồng đang phẫu thuật, lúc này cô ta đã tiêm thuốc mê, đang trong tình trạng nửa hôn mê.



“Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan đâu?”



Tiêu Ái hỏi thẳng.



Trong lúc mơ màng, Dư Khinh Hồng nghe thấy tên Thẩm Hạ Lan, lông mày cô ta hơi nhíu lại, không kiên nhẫn nói: “Sao con biết được.”



“Thẩm Hạ Lan bị con đưa đi, bây giờ con lại nói với mẹ là con không biết?”



Tiêu Ái rất muốn kéo Dư Khinh Hồng xuống khỏi bàn phẫu thuật.



Dư Khinh Hồng không mở mắt nhưng nghe ra được là giọng Tiêu Ái, cô ta rất không hài lòng với việc Tiêu Ái tìm đến quá nhanh.



“Mẹ, con mới là con gái mẹ, mẹ có thể đừng quan tâm người phụ nữ không có hộ khẩu đó nữa được không? Mẹ con ta cãi nhau vì cô ta, thậm chí mẹ còn tìm tới đây, có ý nghĩa gì không?”



“Đừng nói nhảm với mẹ, Thẩm Hạ Lan đâu?”



Tiêu Ái gần như không kìm nén nổi cơn giận.



Trong nhiều năm như vậy, bà rất ít khi chủ động quan tâm ai, nhưng Thẩm Hạ Lan thì khác.



Rất có thể Thẩm Hạ Lan là đứa con duy nhất của bà và Hoắc Chấn Phong!



Là bà nợ Thẩm Hạ Lan!



Cũng nợ nhà họ Hoắc!



Dư Khinh Hồng nghe ra Tiêu Ái tức giận thì cũng giận đùng đùng: “Con không biết, con đưa cô ta cho Đường Trình Siêu, bảo Đường Trình Siêu đưa cô ta đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con và Diệp Ân Tuấn nữa. Chỉ vậy thôi, còn Đường Trình Siêu đưa cô ta đi đâu thì con không quan tâm. Cô ta sống hay chết có liên quan gì đến con?”



Tiêu Ái tức giận giơ tay lên nhưng thấy bộ dạng Dư Khinh Hồng lúc này, bà vẫn không tát cô ta.



“Tốt nhất con hãy cầu nguyện Thẩm Hạ Lan bình an vô sự, nếu không cho dù mẹ không gây phiền phức cho con thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ ăn tươi nuốt sống con.”



Tiêu Ái tức giận hất tay áo bỏ đi, nhưng Dư Khinh Hồng không cam tâm: “Không, đến khi mặt con được chữa khỏi thì Diệp Ân Tuấn sẽ thích con thôi. Con xinh đẹp hơn Thẩm Hạ Lan nhiều.”



“Khuôn mặt không phải thước đo duy nhất để đánh giá một con người. Dư Khinh Hồng, đến khi nào con mới chịu hiểu đây?”



Tiêu Ái thất vọng ra khỏi phòng phẫu thuật, thấy Diệp Ân Tuấn và Mike vẫn đang đánh nhau thì cuối cùng cũng lên tiếng.