Để đề phòng Thanh Loan nói ra những lời khiến người khác hiểu lầm, Diệp Ân Tuấn vội vàng mở lời trước: “Thanh Loan, có tin tức tốt gì sao? Vừa lúc chị dâu của cô cũng đang nghe, bây giờ tuyết lớn không thể ra ngoài được, nói ra cho bọn tôi cùng vui.”
Thanh Loan nghe những lời này, có hơi sững sờ.
Anh đang sợ cô nói bậy bạ gì đó trước mặt Thẩm Hạ Lan sao?
Thanh Loan thầm hừ lạnh, cô ước gì Thẩm Hạ Lan không hề hay biết gì kìa, nhưng cô cũng biết điểm giới hạn của Diệp Ân Tuấn ở đâu, nếu đã nói như thế cũng có nghĩa là đang âm thầm cảnh cáo, anh đang vì Thẩm Hạ Lan mà cảnh cáo cô!
Chuyện này làm Thanh Loan rất đau lòng.
Nhưng cô lại vờ như không có việc gì nói: “Ừ, coi như là tin vui đi, lúc nãy anh Hai Phương Nguyên của tôi vừa đến, xem ra chắc đã không bị giam lỏng nữa, cũng không biết Quốc chủ có ý gì, nhưng bây giờ thả anh Hai của tôi ra chắc cũng không phải là chuyện tốt lành.
Tôi biết anh Hai là anh họ của chị dâu, cho nên gọi điện thoại thông báo cho hai người trước, để hai người yên tâm, còn nữa, anh ta đưa một tên thị vệ đến chỗ tôi, tên là Trương Vũ, là người của anh Diệp hả?”
Thẩm Hạ Lan nghe được giọng nói của Trương Vũ, cực kỳ sốt ruột, đang định nói cái gì thì lại bị Diệp Ân Tuấn bụm chặt miệng.
“Là người của tôi, cô chăm sóc anh ta cho tốt, anh ta có ân lớn với tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói thế, nhìn Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh lại nói tiếng nào, không khỏi thở dài.
Anh biết anh bị lộ rồi.
Thanh Loan không biết chuyện xảy ra bên phía Diệp Ân Tuấn, nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, lập tức vui vẻ.
“Tôi biết ngay lúc trước tên đó bị đánh gãy chân là mưu kế của anh Diệp mà, nếu người này vì kế hoạch của anh Diệp mà có thể đối xử tàn nhẫn với chính mình đến thế, tôi nhất định sẽ cứu anh ta, cứ yên tâm đi.
“Ừ, vậy cảm ơn cô.”
Diệp Ân Tuấn nói xong lập tức cúp máy, hơn nữa đồng thời buông Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan không ngu, Diệp Ân Tuấn luôn biết điều này, chẳng qua cô rất yên tâm về anh nên mới toát lên vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng nếu thật sự xảy ra chyện gì đó, cô vẫn có thể nhanh chóng nhạy cảm mà cảm nhận được.
Nhìn dáng vẻ cưng chiều bất đắc dĩ của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan từ từ buông bỏ nghi ngờ.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, hơn nữa còn tìm một vài quả khô đến, định vừa ăn quả khô vừa nghe kể chuyện.
Cô như thế này, thật sự không hề giống như một người phụ nữ cảm nhận được chồng sắp ngoại tình.
Diệp Ân Tuấn cưng chiều lắc đầu, cầm máy tách vỏ đến, bắt đầu tách vỏ quả khô cho cô.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy toàn bộ, nói nhỏ: “Người ta hay nói đàn ông đi ăn “phở” bên ngoài về đều sẽ vô cùng ân cần với vợ, xem ra nói không sai.”
Diệp Ân Tuấn hơi khựng tay lại..