Đối với người phụ nữ thế này, Thanh Loan cực kỳ khinh thường.
Cho dù phần sau tư liệu nói Thẩm Hạ Lan đã chịu nhiều khổ sở thế nào trong mấy năm này, thậm chí suýt thì chết trong biển lửa, nhưng thế thì có là gì?
Nếu như không phải cô thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả cho Diệp Ân Tuấn, thì sẽ có những chuyện này sao? Nói cho cùng, đây đều do Thẩm Hạ Lan gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu, ai ngờ Diệp Ân Tuấn lại che chở, bao bọc cô như vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
Thanh Loan nắm chặt đống tài liệu trong tay, khiến nó thay đổi hình dạng, đáy mắt xẹt qua một tia nhất định phải được.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, nhìn bão tuyết bên ngoài, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Ý nghĩa của Thanh Loan đối với anh không giống.
Năm đó, Thanh Loan vì anh mà cùng lên chiến trường, cùng nhau vượt mưa bom bão đạn, cùng kề vai chiến đấu.
Nói thật, khoảng thời gian đó Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không xem cô ta thành phụ nữ.
Cô ta là anh em, là người anh em có thể giao phó sinh mạng cho.
Nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, Diệp Ân Tuấn bị bắt.
Để cứu Diệp Ân Tuấn về, Thanh Loan không để ý kỷ luật, không quan tâm mệnh lệnh, một thân một mình xông vào khu địch, cứ thế giết hơn ba mươi phần tử khủng bố mở một đường máu, cứu Diệp Ân Tuấn ra ngoài, bản thân lại bị giữ lại trong lòng địch.
Diệp Ân Tuấn không biết cô ta phải chịu cái gì, chỉ biết sau khi cứu Thanh Loan về, cả người cô ta đầy máu.
Mặc dù không có tổn thương từ người khác phái gây ra, nhưng bụng cô bị một viên đạn xuyên qua, bác sĩ nói đời này cô ta đã mất đi quyền làm mẹ.
Đây là thứ mà cả đời này Diệp Ân Tuấn nợ cô ta.
Anh còn nhớ rõ lúc đó Thanh Loan cười, nói với anh: “Đại ca Diệp, không sao đâu, anh sẽ không ghét em đúng không? Hay là anh cưới em đi là được.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Lúc đó, Diệp Ân Tuấn cũng có tâm tư muốn cưới cô ta, dù sao một người phụ nữ không thể sinh con mà muốn tìm một người đàn ông thật lòng với mình cũng không dễ dàng gì.
Anh không muốn tương lai của Thanh Loan vì chuyện này mà vợ chồng bất hòa, gia đình không yên.
Cho nên Diệp Ân Tuấn im lặng, không trả lời cũng không phản đối, có điều tất cả mọi người đã chấp nhận bọn họ là một đôi.
Lúc đó Thanh Loan rất vui, cho dù bản thân không hoàn hảo thì cô ta cũng không quan tâm.
Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cô ta, nhưng anh lại có chút kìm nén và khó chịu.
Về mặt tình cảm, anh không muốn cưới Thanh Loan, vì lòng anh đối với cô chỉ có một loại tình cảm chiến hữu, tình anh em, chứ tuyệt đối không phải tình yêu.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn, anh cũng có mơ ước với tình yêu.
Anh cũng hi vọng một đời một kiếp với một người, cho nên rất bài xích chuyện này.
Nhưng về mặt lý trí, anh biết Thanh Loan cần trị liệu.
Khi đó cảm xúc của Thanh Loan không ổn định, vì để cô ta có thể phối hợp điều trị với bác sĩ thật tốt, nên chỉ đành tạm thời ngầm thừa nhận với lời đồn đại bên ngoài về mối quan hệ của họ.
Thanh Loan chìm đắm trong hạnh phúc cả ngày, đương nhiên vết thương cũng khỏi khá nhanh.
Diệp Ân Tuấn còn nhớ rõ, ngày Thanh Loan khỏi bệnh mặc một bộ áo cưới màu trắng, lúc đó anh mới ý thức được cô ta là phụ nữ, là phụ nữ hàng thật giá thật, mà người phụ nữ này muốn gả cho anh, muốn cùng anh sống hết một đời.
Lúc ấy, đáy lòng Diệp Ân Tuấn cực kỳ mâu thuẫn, anh biết mình rất khốn nạn, nhưng vẫn lên tiếng.
Anh nói: “Thanh Loan, xin lỗi.
Tôi sẽ coi em là em gái cả đời này.
Sau này tôi chính là chỗ dựa mạnh nhất của cô.
Nhà họ Diệp chính là nhà mẹ đẻ của cô, tôi cam đoan không ai dám bắt nạt cô, nhưng tôi không thể lấy cô được.”.