Cục Cưng Có Chiêu

Chương 2398: 2398: Chương 2395




Đây là đại ca Diệp ăn nói thận trọng của bọn họ sao? Sao giờ lại có thể nói năng buồn cười như vậy chứ?

Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại.



Thanh Loan ho khan một tiếng, giấu đi kinh ngạc của mình, thấp giọng nói: “Không có bức xạ hạt nhân, có điều nghe nói bên đó hay có dã thú lui tới, đã từng làm hại đến mạng người, nên lãnh đạo vây thành khu không người, rất nhiều năm rồi không ai đặt chân đến.”

Nghe Thanh Loan nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhớ tới chủ đề căng thẳng này là do Diệp Ân Tuấn khơi lên, liền trừng mắt với Diệp Ân Tuấn một cái.



Diệp Ân Tuấn hơi nhếch môi, cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này thật rất thú vị.



Dỡ bỏ sự trầm ổn và thành thục, bây giờ cô có chút giống với thời kỳ học đại học.



Ký ức ngọt ngào ùa về, khiến sắc mặt Diệp Ân Tuấn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.



“Chúng tôi là lén đi vào, tất nhiên không thể đáp xuống sân bay, dừng ở khu không người cũng không có gì không tốt.





Cô mau đến đi, chúng tôi đều không mang quần áo chống rét, sắp bị cảm vì lạnh rồi.”


Câu nói này rất thật.



Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy hơi lạnh, với thể chất âm hàn của Thẩm Hạ Lan chắc chắn càng không chịu nổi.



Nghe xong, Thanh Loan lập tức có chút lo lắng.



“Tôi bảo bọn họ tạm thời đi mua một ít quần áo rét, đại ca Diệp, trước khi đi chúng tôi không mang theo, tốt nhất anh và chị dâu hãy tìm một nơi tránh gió lạnh một chút, dự báo thời tiết báo lát nữa có mưa kèm tuyết.”


Lời của Thanh Loan không thể nghi ngờ khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.



Mưa kèm tuyết?

Từ Trương Gia Trại, nơi bốn mùa như mùa xuân đến nơi này, giống như đột ngột bắt đầu mùa đông, mà trên người bọn họ lại ăn mặc mỏng manh, nơi đây còn là khu không người, bọn họ có thể đi nơi nào tránh gió lạnh một chút chứ?



Nhưng Diệp Ân Tuấn cũng biết, hiện Thanh Loan cũng không có cách nào.



“Biết rồi, sau khi tới thì điện thoại cho tôi, tôi tìm một nơi tránh đi một chút trước.”


“Vâng.”

Hai người cúp điện thoại, mũi Thẩm Hạ Lan sắp đông lạnh đến rơi mất rồi.



Cô xoa xoa cái mũi đỏ của mình, khẽ nói: “Chúng ta nên đi qua bên đó xem một chút không? Không chừng có thể gặp được loại nhà cỏ nào đó.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã đọc quá nhiều truyện cổ tích và tiểu thuyết rồi, nhưng cô là vợ mình, nên anh cũng không thể công khai chán ghét, chỉ khẽ nói: “Đi một chút cũng tốt, vận động một chút có thể chống lạnh.”

“Vậy đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn đi về phía Nam.



Bởi vì Thanh Loan mới vừa mới nói, nơi này thường có dã thú lui tới, nên Thẩm Hạ Lan đi rất thận trọng, Diệp Ân Tuấn cũng hết sức đề phòng.



Hai người đi về phía Nam hai cây số, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn đi tiểu.



“Chờ một chút, Diệp Ân Tuấn, em muốn đi vệ sinh.”

Nhìn dáng vẻ kìm nén đến khó chịu của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn nhìn chung quanh một chút, nói: “Nơi này là khu không người, chắc chắn không có nhà vệ sinh công cộng, không bằng em đi chỗ gần đây đi vệ sinh một chút đi, anh sẽ canh chừng cho em.”.