Bây giờ nhìn vào đôi mắt u ám của Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan cắn răng hạ giọng bảo: “Dì cả, con phải giết Quốc chủ nước T, dì đừng cản con.”
“Dì không ngăn cháu, thậm chí dì sẽ giúp cháu.
Người đàn ông này quá đáng hận, dì sẽ trả ông ta cả gốc lẫn lãi.”
Tiêu Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng lý do Hoắc Chấn Ninh từ chối mình lại là điều này.
Thảo nào ông không muốn bà chạm vào, thảo nào bây giờ ông lại thay đổi nhiều như thế, thảo nào ông lại luôn im lặng.
Một người đàn ông bình thường bỗng trở thành thái giám, dù là ai cũng không chấp nhận được, Hoắc Chấn Ninh không điên đã là mạnh mẽ lắm rồi.
Tiêu Nguyệt run lên vì tức giận, bà rất ít khi tức giận như thế, bởi vì từ nhỏ bà đã được dạy không nên để cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài, không được để người khác biết mình đang nghĩ gì, nhưng lúc này bà không nghĩ được nhiều như thế nữa.
Bà chỉ mong bây giờ có thể lập tức tới nước T giết chết người đàn ông kia.
Sao ông ta có thể tàn nhẫn như vậy?
Sao ông ta dám!
Hai tay Tiêu Nguyệt đan chặt vào nhau, không nói lời nào.
Thẩm Hạ Lan hơi kìm nén và lo lắng.
“Dì cả, sau này dì định thế nào?”
“Làm thế nào cái gì? Hoắc Chấn Ninh là người đàn ông của dì, dù ông ấy có thành thế nào, dì cũng không bao giờ rời xa ông ấy!”
Tiêu Nguyệt nói rất chắc chắn.
Thẩm Hạ Lan hơi ngập ngừng: “Nhưng dì là thất phu nhân của nước T mà.”
“Thất phu nhân chết từ lâu rồi, cả nước đã biết chuyện này.
Hơn nữa thất phu nhân là vợ lẽ, người phụ nữ có cũng được không có cũng không sao, không được vào nhà thờ tổ tiên, không được ghi tên vào gia phả, chỉ cần dì muốn là có thể đi, trên pháp luật, dì với ông ta không có bất cứ quan hệ gì.”
Lời Tiêu Nguyệt nói khiến Thẩm Hạ Lan hơi đau lòng.
Tiêu Nguyệt đã phải chịu đựng sự bất công như thế nào trong những năm qua?
Có phải năm đó Tiêu Nguyệt đã giả chết để thoát khỏi sự chà đạp của Quốc chủ không? Ít nhất thì giả chết, chỉ còn một mình cũng không cần phải hầu hạ ông ta ngủ nữa, đúng không?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lẽ suy nghĩ của mình là đúng, nhưng lại ngại hỏi ra.
“Nhưng dì cả à, nếu dì cứ bỏ mặc không quan tâm như vậy, Phương Nguyên phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan còn nhớ Phương Nguyên vẫn đang ở nước T, mà Tiêu Nguyệt cũng vẫn luôn rất quan tâm anh ta.
Nhưng lần này Tiêu Nguyệt lại không chút do dự: “Phương Nguyên là con trai ông dì, nếu ông ta muốn giết thì dì cũng không ngăn cản, nói khó nghe thì sự tồn tại của Phương Nguyên là một vết nhơ của dì, nhắc nhở dì đã từng sinh cho ông ta một đứa con.
Nếu nó không bảo vệ được mình mà chết thì đó cũng là số của nó, không thể trách dì được.”.