“Nói với chú nhỏ Hoắc những chuyện này chưa?”
“Vẫn chưa, định nói với anh xong rồi mới nói với chú nhỏ”
Thẩm Hạ Lan định như vậy.
Tống Dật Hiên lại thấp giọng nói: “Bên phía ông ngoại và chú nhỏ Hoắc cứ để anh nói là được, em đừng gọi.
Gọi nhiều ngược lại không tốt, không ai biết được bây giờ có ai nghe lén điện thoại của mọi người không, sau khi gọi xong cuộc này thì vứt điện thoại đi, đổi cái mới, sim điện thoại cũng đổi cái khác đi, đừng nói với ai cả, tự các em biết là được rồi.
Chuyện này quá lớn, phải cẩn thận chút.”
Đây là kinh nghiệm của Tống Dật Hiên.
Sau khi Thẩm Hạ Lan nghe xong hơi sửng sốt, nhưng mà cũng vẫn gật đầu.
“Da”
“Ngoài ra, sau này hành động như thế nào không cần nói cho bất cứ ai, bao gồm cả anh, có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh em, anh đã yên tâm rồi, người đàn ông đó thà mất mạng còn hơn để em xảy ra chuyện gì, cho nên em hoàn toàn có thể tin tưởng anh ta”
Lúc Tống Dật Hiên nói ra lời này cảm thấy rất khó chịu, mặc dù anh đã buông bỏ tình yêu của mình với Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ với tư cách là anh trai của Thẩm Hạ Lan, phải hoàn toàn tin tưởng mà giao Thẩm Hạ Lan cho Diệp Ân Tuấn, trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
“Bên Hải Thành này em cứ yên tâm, có anh ở đây, có chú nhỏ Hoắc ở đây, có ông ngoại ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nếu thật sự không ổn, anh còn có thể gọi điện thoại cho cậu Mặc ở kinh đô, cho nên không cần lo lắng cho bọn anh.
Người mà em lo lắng anh đều sẽ bảo vệ, anh cũng sẽ liên lạc với Tống Đình, Hà Lan, em nhất định phải chú ý an toàn, tụi anh chờ các em trở về.”
Tống Dật Hiên đã trưởng thành hơn trước kia nhiều, không biết là bởi vì đã kết hôn, hay là vì Hồ Ngọc Duyên, nhưng mà kết quả như vậy khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất vừa lòng.
Cô gọi điện thoại cho Tổng Dật Hiên vốn chính là vì như vậy, ban đầu còn tưởng rằng phải tốn một khoảng thời gian, bây giờ xem ra tất cả đều là mình lo lắng quá nhiều rồi.
Mỗi người đều trong lúc vô hình mà trưởng thành, vì người bên cạnh, vì người mình yêu mà không ngừng hoàn thiện bản thân.
“Anh, cẩn thận”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Thẩm Hạ Lan không thể bình tĩnh nổi.
Thật ra cô còn muốn gọi điện thoại cho rất nhiều người, ví dụ như Lam Thần và Khương Hiểu, ví dụ như Phi, nhưng mà cô cũng biết những gì Tống Dật Hiên nói hoàn toàn chính xác, thời điểm đặc biệt thật sự không thể xử trí theo tình cảm.
Sau khi bỏ điện thoại di động xuống, nhớ tới lời Tống Dật Hiên nói, Thẩm Hạ Lan đi tới chỗ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đang nói gì đó với Trạm Dực, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vào khẽ ngừng lại, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan lặp lại lời của Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Chuyện này anh và anh Trạm cũng đã nghĩ tới, hơn nữa cũng đã chuẩn bị xong điện thoại, đang muốn nói với mọi người”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi: “Vậy điện thoại bây giờ của chúng ta xử lý như thế nào?”
“Vứt đi.”
Diệp Ân Tuấn không chút bận tâm về chuyện này, so với sự an toàn của họ, một chiếc điện thoại thật sự không cần phải để ý.
Thẩm Hạ Lan phụ trách thu thập điện thoại của những người khác, Diệp Ân Tuấn thì thống nhất tìm người vứt đi, mà tướng quân Trạm Dực thì chia điện thoại cho mỗi người, số điện thoại là chọn đại, còn có thể dùng điện vô tuyến, dùng để phòng ngừa người khác
có thể nghe trộm.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Trạm Dực bảo mọi người nghỉ ngơi, buổi tối bắt đầu hành động.
Tuy rằng Thẩm Hạ Lan không biết vì sao cứ muốn buổi tối bắt đầu hành động, nhưng mà bởi vì có Diệp Ân Tuấn ở đây, cô cũng không có hỏi.
Thời gian còn lại, Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra bên ngoài, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Thật ra nhìn kỹ, phong cảnh ở đây cũng rất đẹp.
Anh nhớ lâu rồi em chưa vẽ đúng không? Còn có thể sẽ không?”
“Đương nhiên có thể”
Thẩm Hạ Lan cũng có chút ngứa nghề..