Ai có thể nghĩ đến thiếu gia đào hoa Tống Dật Hiên từng lưu luyến ngàn bụi hoa, bây giờ vậy mà lại biến thành người đàn ông của gia đình, thậm chí còn có thể vì người yêu mà hầm canh.
Thẩm Hạ Lan cười cười.
“Ôi chao, đây là chim chuột ở trước mặt em đúng không?”
Hồ Ngọc Duyên lại nghểnh cổ nói: “Chim chuột có thể so qua người kia nhà em sao? Bớt bớt đi.”
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Hồ Ngọc Duyên luôn như vậy, có thể làm cho tâm trạng người khác thoải mái.
Chuyện này có lẽ có liên quan đến tính cách của cô, Thẩm Hạ Lan rất là thích cô.
“Cơ thể thế nào rồi? Hồi phục hết chưa chị?”
Hồ Ngọc Duyên đáy mắt xẹt qua một tia đau buồn, nhưng mà chốc lát lại biến mất.
“Tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ nói bởi vì tháng nhỏ, không có hại nhiều với cơ thể, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, có đứa nhỏ lần nữa là không thành vấn đề”
“Vất vả cho chị rồi”
Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đều rất thích đứa nhỏ này, nhưng chuyện lại không như mong muốn.
“Không sao, cũng may phát hiện sớm, nếu phát hiện muộn, chờ sinh ra rồi mới là bi kịch cả đời của đứa nhỏ.
Chị và Dật Hiên tuy rằng rất khổ sở, nhưng mà cũng biết suy nghĩ mà.
Em đừng lo lắng, chị cũng hồi phục tương đối rồi, chỉ là Tống Dật Hiên lo lắng, cứ muốn chị điều dưỡng thật tốt!”
Trên mặt Hồ Ngọc Duyên tất cả đều là tươi cười hạnh phúc.
Thẩm Hạ Lan rất vui.
“Vậy chị cứ dưỡng thật tốt đi.”
“Cái đó còn cần em nói sao? Chị đương nhiên là rất quý trong cơ thể của mình, đúng rồi chị nghe nói các em đã tới bên kia du lịch rồi? Thế nào? Phong cảnh đẹp không? Chị và Dật Hiên cũng chưa hưởng xong tuần trăng mật, Dật Hiên nói chờ chị khỏe hơn, tụi chị lại đi một chuyến”
Lời của Hồ Ngọc Duyên làm cho Thẩm Hạ Lan ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ở đây rất tốt, nhiệt độ cũng thoải mái, sau này anh chị cũng có thể lại đây chơi chút.”
“Ồ, nghe ý này các em định rời đi rồi hả? Chị còn định tới đó chơi với các em.
Nói đi, lần này các em lại muốn đi đâu du lịch? Chị và Dật Hiên sẽ ngồi máy bay tới đó tìm các em.”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên khiến Thẩm Hạ Lan giật mình hoảng sợ.
Hai người họ muốn tới đây? Chuyện này sao có thể?
Chưa nói đến việc ở đây nguy hiểm đến mức nào, bây giờ Phượng Nghị cũng đã chạy thoát, không ai biết ông ta trốn ở chỗ nào, lỡ như ra tay với Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, Thẩm Hạ Lan quả thực cũng không dám nghĩ đến.
“Chị cứ điều dưỡng cơ thể thật tốt đi, bây giờ mới mấy ngày đã muốn đi ra ngoài chơi, chị thật sự cho rằng mình làm bằng sắt sao?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng từ chối, hơn nữa còn lấy cơ thể của Hồ Ngọc Duyên làm cớ.
Hồ Ngọc Duyên lại cười nói: “Chị không sao, đã rất khỏe rồi”
“Vậy cũng không được.”
Đối với sự phản đối mạnh mẽ của Thẩm Hạ Lan, Hồ Ngọc Duyên như cảm giác được cái gì đó.
“Sao vậy? Có phải chị tới đó làm các em không tiện lắm không?”
“Đã biết rồi chị còn hỏi, chị cứ ngoan ngoãn ở Hải Thành dưỡng bệnh đi, sau này có thời gian và cơ hội ra ngoài du lịch, bây giờ đừng ham vui như vậy.”
Thẩm Hạ Lan sợ Hồ Ngọc Duyên hỏi những chuyện khác, không thể không nói như vậy.
“Được rồi được rồi, chị nghe em là được rồi chứ gì?”.