Thẩm Hạ Lan thở dài, ít nhiều cũng có chút đau lòng Dao Lạc.
Diệp Ân Tuấn lấy máu xong, bỏ vào bình, lúc này mới ôm vai Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Yên tâm đi, có Hàn Hi Thần ở đây, Dao Lạc sẽ không có việc gì.”
“Phương Nghị sẽ trốn đến đâu chứ?”
Thẩm Hạ Lan cau chặt mày.
Để bắt Phương Nghị, ban đầu họ hành động bất ngờ, bây giờ ông ta chạy trốn, vậy chính là đánh cỏ động rắn, muốn bắt ông ta nữa rất khó.
Huống chi Hàn Hi Thần hiện tại còn chưa hoàn toàn khống chế thế lực của Phương Nghị, ông ta trốn rồi sẽ đem lại nguy hiểm và uy hiếp cho anh ta.
Rõ ràng Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ tới điểm này.
“Anh nghĩ Hàn Hi Thần hẳn có chiêu sau, nếu không, cũng không sao, anh phái người tới bảo vệ họ.”
“Ừ.”
Lúc hai người nói chuyện, Hàn Hi Thần đã đuổi kịp Dao Lạc.
Cảm xúc Dao Lạc có chút suy sụp.
“Tại sao lại như vậy? Sao ông ta có thể phá mở trận pháp của em? Không thể nào! Sẽ không!”
“Dao Lạc, em bình tĩnh một chút nghe anh nói.”
Hàn Hi Thần ôm chặt bờ vai Dao Lạc khẽ lắc, mặt lướt qua đau lòng.
“Không trách em, thân thể em lúc đó có lẽ ảnh hưởng tới bố trận.”
Chuyện Diệp Ân Tuấn có thể đoán được, Hàn Hi Thần đương nhiên cũng đoán được.
Dao Lạc khẽ sững sốt, lập tức khóc nói: “Là em, là em sai, em quá tự cho là đúng, em cho rằng mình có thể hành hạ giết chết ông ta.
Là em thả Phương Nghị đi, là em!”
“Không phải em, dù không có em, cũng sẽ có người khác đến cứu ông ta đi.
Ông ta có nhiều thuộc hạ năng nhân dị sĩ như vậy, không phải một mình em có thể đối chọi.
Dao Lạc, đừng tự trách, mọi người không trách em.”
“Nhưng em hận chính mình! Là em quá tự đại.
Em biết điều kiện thân thể mình không cho phép, nhưng em nghĩ ông ta chỉ là người bình thường, trận pháp nhà họ Lâm chúng em dù là thân thể em khiếm khuyết cũng sẽ trói được ông ta, dù sao em cũng không nghĩ tới để ông ta chết sớm như vậy.
Là em đánh giá bản thân mình quá cao, cũng đánh giá ông ta quá thấp.
Là em cho ông ta cơ hội chạy trốn! Là em!”
Dao Lạc tự trách muốn chết.
Hàn Hi Thần ôm cô, thấp giọng nói: “Dù là lỗi của em thì thế nào? Anh gánh cho em.
Yên tâm đi, anh sẽ tận tay bắt ông ta về để em hành hình, tin anh.”
Giọng anh mang theo sự kiên nghị, khiến Dao Lạc bất giác yên tĩnh lại.
Cô biết Hàn Hi Thần nói được đương nhiên sẽ làm được, đồng thời, cô cũng nghĩ tới một vấn đề.
Phương Nghị đã trốn rồi, vậy Hàn Hi Thần sẽ nguy hiểm.
Anh tranh thủ lúc Phương Nghị không có mặt cướp đi nhiều thế lực của ông ta như vậy, Phương Nghị một khi phản ứng lại, với mức độ ác độc của ông ta, tuyệt đối sẽ giết Hàn Hi Thần.
“Máu! Mau lấy mẫu máu làm giám định cha con.”
Dao Lạc còn nhớ chuyện này.
Hàn Hi Thần khẽ nói: “Diệp Ân Tuấn đã làm xong rồi, nghe lời, chúng ta về trước.”.