Kiểu như là có gì đó xuất hiện trong đầu Thẩm Hạ Lan, lại biến mất nhanh chóng đến nỗi làm cô không bắt được.
Dáng vẻ nhíu mày của cô làm Diệp Ân Tuấn thấy có hơi đau lòng.
“Được rồi, đừng có suy nghĩ mấy chuyện này nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, chúng ta sẽ biết mọi thứ thôi.”
“Nhưng mà Phương Nghị đã chạy rồi, mặc dù Dao Lạc có phương thức báo thù riêng của mình, nhưng mà em cứ cảm thấy có thể tìm được rất nhiều bước đột phá từ Phương Nghị. Cho nên, nếu thật sự có thể, em hi vọng là có thể tìm được Phương Nghị, chỉ là không biết Dao Lạc có chịu phối hợp không đây.”
Thẩm Hạ Lan thở dài.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Để sáng mai anh nói chuyện với anh cả một chút.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Diệp Ân Tuấn đã gọi Hàn Hi Thần là anh cả, có lẽ là anh đã thừa nhận thân phận của Hàn Hi Thần rồi.
Bóng đêm đen tối, Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan lên trên giường, bởi vì do ảnh hưởng chuyện buổi tối cho nên hai người rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, Diệp Ân Tuấn đã thức dậy.
Ánh mặt trời chiếu lên trên người Thẩm Hạ Lan, hàng lông mi thật dài của cô làm cho lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy ngứa ngáy.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi nhột, phất phất tay, quay người ngủ tiếp.
Dáng vẻ trẻ con như thế làm khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên.
Anh cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất hiện tại đó chính là mỗi sáng mai thức dậy đều có thể nhìn thấy bộ dạng yên tĩnh của Thẩm Hạ Lan, cảm giác cuộc sống tĩnh lặng như thế này, cho dù có gánh vác nặng nhọc đi nữa anh cũng thấy ngọt ngào.
Diệp Ân Tuấn vén chăn lên bước xuống giường, đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan rồi sau đó đi ra khỏi phòng.
Hiện tại tin tức anh trở về tạm thời được giấu đi, cho nên thừa dịp vẫn chưa có người thức dậy, anh nhanh chóng đi đến phòng bếp làm ít đồ ăn rồi trở lại phòng ngủ.
“Ba ơi, chào buổi sáng.”
Diệp Tranh gọi anh lại lúc anh trở về phòng.
Cậu bé ngáp một cái, có vẻ như là vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt nhìn Diệp Ân Tuấn cũng có chút mơ màng, chỉ là vô thức chào hỏi một tiếng.
Diệp Ân Tuấn sờ lên đầu của cậu bé, thấp giọng nói: “Vào ăn cơm thôi.”
“Dạ.”
Diệp Tranh ngây ra một lúc, lúc này mới phát hiện đồ ăn ở trong tay Diệp Ân Tuấn, không khỏi cảm thấy đói bụng.
Một lớn một nhỏ đi vào trong phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn đặt thức ăn lên trên bàn, nói với Diệp Tranh: “Con đánh răng rửa mặt chưa vậy?”
“Dạ chưa ạ.”
Lúc này, Diệp Tranh đã tỉnh táo rồi, nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy thì vội vàng nói: “Để con về phòng đánh răng rửa mặt rồi lập tức tới ngay.”
“Con đi đi.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, chất giọng dịu dàng.
Diệp Tranh vội vàng chạy ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, sau đó lại nhỏ giọng gọi Thẩm Hạ Lan thức dậy.
“Hạ Lan, dậy thôi em.”
“Để em ngủ thêm một chút nữa đi.”