Thẩm Hạ Lan lập tức kích động.
“Nhanh như vậy đã có tin tức rồi?”
Trái ngược với sự kích động của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn lại trở nên nghiêm túc.
“Không đúng, không thể nào Thanh Loan lại trả lời tin nhắn nhanh như vậy, muốn điều tra một người dù sao thì cũng phải mười mấy phút, hoặc là mấy phút, không có khả năng lập tức trả lời ngay.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan liền lo lắng.
“Anh nói là Thanh Loan gặp nguy hiểm?”
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, anh nhanh chóng nhận tin tức, trên tin tức chỉ có hai chữ “nói sau”.
Có thể nhận thấy Thanh Loan ở bên kia đang nguy hiểm đến cỡ nào.
Có lẽ lại gặp phải chuyện gì đó đột ngột xảy ra, làm cô ta lập tức cắt đứt liên lạc.
Vừa mới nghĩ đến sự an toàn của Thanh Loan, Diệp Ân Tuấn liền cảm thấy lo lắng, nhưng mà bây giờ không thể gọi điện thoại, máy tính cũng đã bị che lại, cho dù có gấp đi nữa thì cũng không làm được gì.
Anh nhớ đến Thanh Loan vẫn luôn có cách giải quyết nguy cơ, dù sao thì cũng là một người có thể ngồi vào vị trí tứ đại đường chủ của Kình Thiên Minh thì sẽ không dễ gặp nguy hiểm như thế.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vẫn không thả lỏng, cô không khỏi hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cô ấy đã cắt đứt liên lạc rồi, chắc là có chuyện gì đó đột ngột xảy ra, bây giờ bên trong nước T có tình huống như thế nào không ai trong chúng ta biết được, chỉ có thể chờ đợi bọn họ xóa bỏ phong quốc rồi lại nói.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng có chút lo lắng.
Trương Vũ còn đang ở nước T, cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào, còn có Phương Nguyên và Vu Phong, bây giờ hai người bọn họ đấu đá nhau như thế nào rồi?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy quốc chủ nước T rất thông minh, đóng cửa lại để thanh lý nội bộ, cũng làm cho người ta trở tay không kịp, cũng không thể tiếp ứng kịp.
Nghĩ đến Trương Vũ mất liên lạc đã lâu, trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng không khỏi lo lắng.
Chắc là cậu ta không bị bại lộ đâu nhỉ?
Có lẽ vẫn còn sống?
Trước kia cảm thấy có Phương Nguyên bảo vệ ít nhất là không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Trương Vũ, nhưng mà bây giờ biết tình cảnh của Tiêu Nguyệt đương nhiên cũng hiểu được tình cảnh của Phương Nguyên.
Phương Nguyên tứ cố vô thân, một người ở trong cuộc chiến không biết là có thể tiếp tục chống đỡ không đây?
Những vương tử khác đều có người trong mẫu tộc ủng hộ, chỉ có một mình Phương Nguyên là không có, Thẩm Hạ Lan không nghĩ tới điểm này.
Cô vốn cho rằng mình có thể làm hậu phương và mẫu tộc của Phương Nguyên, lại không nghĩ rằng cô còn chưa kịp đến nước T thì đã bị cô lập rồi.
Người đàn ông kia nói để Phương Nguyên tự đương đầu, nếu như thật sự có thể thành công ông ta cũng có thể để Phương Nguyên lên làm quốc chủ nước T.
Đến cùng là thân phận như thế nào mới có thể nói ra lời nói mạnh miệng như vậy?
Chẳng lẽ là quốc chủ hả?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan đột nhiên khựng lại.
Quốc chủ?.