Dường như là Hàn Hi Thần cũng không ngờ tới là Trương Linh vội vàng như thế, không khỏi nhìn Thẩm Hạ Lan, lại không nói cái gì.
Sau khi Trương Linh bước vào phòng thì không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đâu, bà ta liền nghi ngờ.
“Người đâu rồi, rõ ràng là không nhìn thấy cô ấy ra ngoài mà.”
Trương Linh lầm bầm lầu bầu nói, sau đó lại giống như là đang bắt đầu tìm kiếm cái gì đấy.
Thẩm Hạ Lan có thể nghe được, nhưng mà lại không nhìn thấy, cô không khỏi nóng nảy.
Hàn Hi Thần ra hiệu cho cô đừng xúc động, hai người nín thở lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Trương Linh tìm kiếm một hồi, không biết là tìm được cái gì đó, liền vội vã rời đi.
Vì để đề phòng vạn nhất, Thẩm Hạ Lan không lập tức đi ra ngoài mà là đợi một lát nữa rồi mới mở cửa mật thất đi ra ngoài.
Cách bố trí ở trong phòng cũng không có gì khác biệt so với lúc rời khỏi, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết là Trương Linh đã động tay động chân.
Trên bàn của cô có dấu tích bị tìm kiếm, mặc dù vết tích rất nhạt gần như là nhìn không ra, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn có thể thấy được.
Cô nhanh chóng đi tới kéo ngăn kéo ra rồi nhìn thoáng qua.
“Có thiếu gì không?”
Hàn Hi Thần cũng đi ra ngoài theo.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nói: “Không có, lại có thêm một thứ.”
“Cái gì vậy?”
“Là cái này.”
Thẩm Hạ Lan đưa một lọ hương đến cho Hàn Hi Thần.
“Mặc dù em không biết vật này có tác dụng gì, nhưng mà cái này quả thật không phải là của em.”
Trên mặt của Thẩm Hạ Lan đều là dấu chấm hỏi.
Hàn Hi Thần nhận lấy rồi gửi một cái, sau đó lông mày thoáng giãn ra.
“Đây là thuốc giải, là thuốc giải để trị cổ độc ở trên người Diệp Ân Tuấn.”
“Đây là kim tuyến trùng?”
Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên.
Hàn Hi Thần nhẹ gật đầu, sau đó cầm lấy thuốc giải đi vào trong mật thất, Thẩm Hạ Lan cũng không ở lại mà là vội vàng đi theo.
Sau khi Diệp Ân Tuấn được cho uống thuốc giải, sắc mặt có hơi dịu đi, hô hấp cũng đã ổn hơn rất nhiều.
Hàn Hi Thần thở dài một hơi rồi nói: “Tốt rồi, không có chuyện gì nữa rồi.”
“Hoàng kim Cổ trong cơ thể anh ấy vẫn còn chứ?”
Đây là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan đang lo lắng.
Hàn Hi Thần nhẹ gật đầu rồi nói: “Yên tâm đi, Hoàng kim Cổ đối với cậu ấy có ích vô hại, em không cần phải lo lắng quá đâu.”
“Nhưng mà thứ này cứ ở trong cơ thể của anh ấy, làm cho em rất bất an, hơn nữa còn là do Trương Linh đã hạ, em càng không thể tin tưởng Trương Linh có thể đến đây đưa thuốc giải.
Chỉ có thể có một lời giải thích, bà ta đã biết Ân Tuấn trở về, cũng biết cổ độc trên người Ân Tuấn đã phát tác, cho nên từ phương diện này đã có thể đoán được cổ ở trên người Ân Tuấn là do Trương Linh đã hạ, nếu không thì cũng không thể trùng hợp như vậy được.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối xuống, giọng nói có hơi trầm..