“Còn nữa, Trương Linh đã nói Trần Oánh Oánh là phản đồ, mượn Nghê Nghê đến doanh địa tìm Trạm Dực, sau đó bọn họ liền mất tin tức và hành tung, mà truyền âm cổ do Trần Oánh Oánh truyền lại cũng là do Trương Linh đã phát hiện. Anh cả, anh không cảm thấy những chuyện này quá trùng hợp hả?”
Thẩm Hạ Lan không muốn phải nghi ngờ Trương Linh, cô cũng đã từng hoài nghi rồi, nhưng mà sau đó chứng cứ không đủ, thậm chí là Trương Linh còn cứu Diệp Ân Tuấn, bọn họ mới có thể bỏ đi nghi ngờ với Trương Linh, bây giờ Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy Trương Linh mới chính là nội gián trà trộn trong bọn họ.
Trần Oánh Oánh không có lý do để phản bội, lý do duy nhất có thể giải thích chính là bị Trương Linh hãm hại, lúc này đang bị nhốt cùng với bọn người Trạm Dực ở đâu đó mà không thể ra ngoài, hoặc là gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Hàn Hi Thần cau mày không nói chuyện, anh ta cũng đồng ý với suy luận của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thể giải thích được.
“Có lẽ là em đã nói đúng, nội gián thật sự là Trương Linh, nhưng mà hành động ngày hôm nay của Trương Linh là có chuyện gì vậy chứ? Bà ta làm như vậy đồng nghĩa với việc đã để lộ mình, bà ta không sợ em chơi chết bà ta hả? Cho dù em không làm như vậy thì sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy với thân phận là trại chủ đương nhiệm của Trương Gia Trại, muốn giết chết Trương Linh là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên điểm này rất khó để giải thích.”
Đương nhiên là Hàn Hi Thần cũng đã nghĩ tới những gì mà Thẩm Hạ Lan nói, nhưng mà lại không nghĩ ra nguyên nhân.
“Thôi bỏ đi, chúng ta ở đây suy nghĩ cũng không có tác dụng gì, không bằng bắt Trương Linh lại rồi hỏi. Nếu như trong lòng bà ta thật sự có quỷ, chắc có lẽ là bây giờ không ở đây đâu, đưa thuốc giải xong, biết là bây giờ chúng ta đang cần, thừa dịp lúc chúng ta đang giải độc rồi chạy trốn, không tổn thương người không tổn thương mình, chắc có lẽ đây là tính toán của Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì liền đi ra ngoài.
Cô lập tức đi tìm Trương Linh, thậm chí còn mang người đi theo, quả nhiên là Trương Linh đã đi rồi.
Nhìn thấy bà ta dọn đồ vô cùng vội vàng, còn có những món đồ mà bà ta không mang theo.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng nặng nề.
Diệp Tranh nghe thấy tin tức thì chạy tới, lúc cậu bé nhìn thấy điều tra phòng của Trương Linh thì trái tim có hơi khó chịu.
“Mẹ ơi, sư phụ của con lại làm cái gì vậy ạ?”
Lúc bản thân Diệp Tranh nói ra chữ lại, trên mặt của cậu bé nóng rát.
Cậu bé biết là mẹ và ba đã cho sư phụ quá nhiều cơ hội.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh, sờ lên đầu của cậu bé rồi nói: “Mặc kệ bà ta đã làm cái gì, chuyện này không có liên quan gì với con, con về nghỉ ngơi đi.”
Đôi mắt của Diệp Tranh có chút ẩm ướt, lại cố gắng kiềm chế, mà bây giờ Thẩm Hạ Lan căn bản không có thời gian để an ủi Diệp Tranh.
“Tìm kiếm cho tôi, cho dù có đào sâu ba thước thì cũng phải tìm Trương Linh ra cho tôi.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều là sát khí.
Cô có thể tha thứ cho Trương Linh đi tìm một cuộc sống mới, nhưng mà tuyệt đối không cho phép Trương Linh làm tổn thương Diệp Ân Tuấn.
Lúc tất cả mọi người cho rằng bà ta là người của mình, vậy mà bà ta lại hạ độc Diệp Ân Tuấn Cho dù bây giờ có đưa thuốc giải thì như thế nào?
Cuối cùng, phản bội thì chính là phản bội.
Lúc Thẩm Hạ Lan trở về phòng ngủ thì Diệp Ân Tuấn đã tỉnh dậy, đang nói gì đó với Hàn Hi Thần, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bước vào, Diệp Ân Tuấn nở nụ cười.