“Anh Hàn, cô gái này vừa mới làm phẫu thuật phá thai, cơ thể còn yếu, anh làm như vậy sẽ dọa cô ấy sợ đó.”
“Có sao? Tôi nói ở đây!”
Hàn Hi Thần vô cùng kiên trì.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh, Dao Lạc phải thỏa hiệp.
“Mau khâu vết thương cho anh ta, ngay tại đây.”
Giọng nói của cô khàn khàn, có thể dường như đột nhiên bị khoét rỗng, ngồi phịch xuống giường, nhưng không trốn tránh được ánh mắt của Hàn Hi Thần.
Cô ở bên Hàn Hi Thần 12 năm, không biết anh ta lại phiến diện, cố chấp và bá đạo như vậy, nhưng loại cố chấp và phiến diện này khiến cô đau lòng đến mức trái tim muốn vỡ ra.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Hàn Hi Thần.
Rõ ràng anh ta biết cô yêu anh ta, không thể nhìn thấy anh ta tự làm hại bản thân mình như vậy, nhưng lại dùng bản thân mình để uy hiếp cô.
Dao Lạc nhìn Hàn Hi Thần, đáy mắt phức tạp.
Bác sĩ và y tá bận rộn một lúc, cuối cùng cũng xử lý xong vết thương của Hàn Hi Thần, hơn nữa đáp ứng yêu cầu của Hàn Hi Thần, thêm một chiếc giường nữa ở trong phòng bệnh.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Dao Lạc trở nên khá im lặng.
Cô giống như trước đây muốn đưa nước cho Hàn Hi Thần, nhưng lại bị Hàn Hi Thần ngăn lại.
“Đi lên giường nằm.”
“Nhưng hầu hạ anh là bổn phận của em.”
Lời nói của Dao Lạc khiến Hàn Hi Thần khẽ cau mày.
“Anh bảo em đi lên giường nằm. Đừng để anh nói đến lần thứ ba.”
Dưới cái nhìn dữ tợn của Hàn Hi Thần, Dao Lạc không thể không nằm lên giường.
Cô vừa mới sảy thai, cơ thể vẫn còn yếu, lại trải qua chuyện buồn, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ.
Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc đã ngủ say, kêu người nấu một ít canh tăng khí bổ huyết mang đến đây, còn mình cầm điện thoại đi ra ban công.
“Tổ chức lại người của chúng ta, nhân lúc Hàn Khiếu vẫn chưa trở lại, thu nạp hết người của ông ta cho tôi. Nghe lời thì giữ lại, không nghe lời thì giết”
Hàn Hi Thần lúc này giống như Diêm vương đòi mạng đến từ địa ngục, không có một chút nhu tình nào.
Trên thế giới này, ngoài hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn và Dao Lạc ra, không còn người nào có thể khiến anh ta sinh ra lòng từ bi.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Hi Thần rót cho mình một cốc nước.
Vết thương trên cánh tay vô cùng đau, nhưng có thể khiến trong lòng Dao Lạc sinh ra sự lo lắng và băn khoăn, không tự sát nữa, anh ta cảm thấy cũng xem như là đáng giá.
Người phụ nữ cứng đầu này.
Thừa nhận yêu mình khó đến vậy sao?
Người đầu ấp tay gối mười mấy năm, ai mà không hiểu ai chứ.
Nếu như không kiểm soát được cô gái nhỏ này, cậu Hàn như anh ta cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Khóe miệng Hàn Hi Thần hơi cong lên, đi đến bên giường Dao Lạc, vén tóc cô ra sau tai, đặt một nụ hôn lên trán cô, khẽ nói: “Đồ ngốc, không ép em như vậy, em sẽ chạy đi thật xa. Lâm Dao
Lạc, có một câu anh chưa từng nói với em, cũng không nói ra được. Thực ra anh yêu em. Nếu như em nói cho anh biết những điều này sớm hơn một lúc, cho dù là vì em mà giết ba mình thì
làm sao, dù sao ông ta cũng không coi anh là con trai.”
Trong mắt anh ta tràn đầy nhu tình, nhưng tiếc là Dao Lạc đã ngủ rồi, không nghe thấy những điều này, có lẽ Hàn Hi Thần cũng không muốn Dao Lạc nghe thấy những điều này.
Chuyện ở bệnh viện cuối cùng vẫn truyền đến tai Thẩm Hạ Lan.
Cô có chút kinh hãi, nhưng cũng không tiện đánh giá tình cảm giữa Hàn Hi Thần và Dao Lạc, chỉ có thể bảo Trương Linh đi đến bệnh viện thăm bọn họ, mình cũng đi theo.