Cục Cưng Có Chiêu

Chương 226: Bây giờ tôi còn có thể tin tưởng cô sao




Dương Tân nghe thấy giọng điệu của Thẩm Hạ Lan vô cùng nghiêm túc, biết chuyện này không thể coi thường.



Anh ta vội vàng tìm đến định vị mà Thẩm Hạ Lan gửi, để mấy người đi theo phía sau, xem xét đều là những người luyện võ.



Thẩm Hạ Lan cũng coi như hài lòng đối với sắp xếp của anh ta.



Dương Tân lắp đặt hệ thống truy tung trên điện thoại di động của Thẩm Hạ Lan, nhưng vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, Dương Tân lại cho Thẩm Hạ Lan một chiếc bông tai.



“Trong này cũng có hệ thống theo dõi, dùng để phòng ngừa ngộ nhỡ.”



Thấy Dương Tân tính toán cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Thẩm Hạ Lan gật đầu, đeo bông tai ở ngay trước mặt anh ta.



“Tổng giám đốc Diệp có biết cô muốn một mình hành động không?”



Lời nói của Dương Tân khiến Thẩm Hạ Lan chợt dừng lại: “Tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy rồi, phỏng chừng rất nhanh anh ấy sẽ đến, nhưng tôi không đợi được nữa rồi, tôi phải đi trước một bước.”



“Chủ mẫu, cô nhất định phải cẩn thận.”



“Biết rồi! Bảo người của anh đi theo tôi từ đằng xa, đừng để bị phát hiện.”



Trong này có quá nhiều chuyện khiến Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không ra, chỉ có thể để người của Dương Tân đi cách xa một chút.



Dương Tân truyền lại lời của cô xuống dưới, mấy chiếc xe lập tức quay đầu, sau đó ẩn nấp trong đám xe khác.



Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc về kỹ thuật ẩn nấp của bọn họ.



Dương Tân kiêu ngạo nói: “Bọn họ đều từng học trinh sát và phản trinh sát, chủ mẫu, cô cứ yên tâm, không có chuyện gì.”



“Làm phiền anh rồi, mau trở về đi.”



“Chủ mẫu cẩn thận.”



Sau khi Dương Tân tạm biệt Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan bắt đầu lái xe đến bờ biển.



Nơi này có tất cả bốn nơi có bờ biển, cô không biết rốt cuộc bờ biển Nhan Như Ngọc nói là ở chỗ nào, chỉ có thể đến từng chỗ thử vận may.



Thật ra như vậy rất lãng phí thời gian, Thẩm Hạ Lan biết điều đó, nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù lãng phí thời gian, cô cũng phải tìm được ba mẹ mình trước đã rồi tính.



Lái xe đến bờ biển phía đông.



Nơi này là một khu biệt thự.



Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, trong bốn bờ biển chỉ có nơi này có khu biệt thự, nếu như muốn giấu người, có lẽ cũng chỉ có thể giấu ở nơi này, ba nơi khác đều có bãi tắm biển, cho dù muốn trói người, vậy cũng phải kiêng kị phần nào!



Cô không biết suy đoán của mình có đúng không, chỉ có thể đi về phía bên này.



Sau khi dừng xe ở trước khu biệt thự, Thẩm Hạ Lan bị làm khó.



Nơi này có rất nhiều biệt thự, rốt cuộc là ở căn nào?



Cho dù là biệt thự dựa sát bờ biển, cũng phải có đến mấy căn, vậy căn nào mới là vị trí của Nhan Như Ngọc và ba mẹ chứ?



Thẩm Hạ Lan rầu rĩ.



Cô lái xe lướt qua khu biệt thự cuối cùng, lái vô cùng chậm.



Khu biệt thự này hầu như không có người ở, đa phần đều là mua về rồi để không, chỉ có một hai người giúp việc quét tước dọn dẹp, không nhìn ra bên trong có người ở.



Đột nhiên, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.



Đó là xe của Nhan Như Ngọc!



Hai mắt Thẩm Hạ Lan khẽ nheo lại.



Quả nhiên là Nhan Như Ngọc tính kế cô?



Cũng có thể nói, là Nhan Như Ngọc bắt cóc ba mẹ cô?



Thẩm Hạ Lan xuống xe, dừng xe cẩn thận, lúc này mới đi về phía căn biệt thự kia.



Biệt thự không lớn, nhưng thoạt nhìn rất tốt, người có thể mua được nhà ở nơi này, không phú thì quý, mà với thân phận của Nhan Như Ngọc, thừa sức mua nhà ở đây.



Thẩm Hạ Lan đi đến trước mặt biệt thự, ấn chuông cửa.



Chỉ thoáng chốc đã có người giúp việc đến mở cửa cho cô.



“Cô Thẩm, cô đến rồi?”




Xưng hô của người giúp việc đã khiến Thẩm Hạ Lan sáng tỏ.



Xem ra mình đoán đúng rồi.



Trước đây không lâu, cô còn tự an ủi mình, tất cả đều là mình suy đoán lung tung, có lẽ Nhan Như Ngọc thật sự gặp nguy hiểm, có lẽ không phải giống như mình suy nghĩ, Nhan Như Ngọc sẽ không ngấm ngầm tính toán mình.



Nhưng bây giờ xem ra, tất cả những suy nghĩ đó đều thật châm chọc và buồn cười.



Tình bạn và tình cảm mà cô vẫn luôn trân trọng, giây phút này lại không đáng giá nhắc đến.



Thẩm Hạ Lan rất buồn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.



Cô đi theo người giúp việc vào phòng khách, nhìn thấy Nhan Như Ngọc.



Nhan Như Ngọc mặc một bộ đồ ở nhà ngồi trên ghế sofa, lúc này đang pha trà, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đến, cô ta giống như ngày thường, cười nói: “Hạ Lan đến rồi? Mau đến đây, tôi mới pha Phổ Nhĩ xong, cô đến nếm thử xem.”



Thẩm Hạ Lan nhìn người bạn thân trước mắt này, đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm.



Là cô quá dễ lừa gạt?



Hay là cô có cái nhìn quá tốt về tình người?



Ở chung năm năm, cô không ngờ năm năm sau Nhan Như Ngọc và Đường Trình Siêu lại đối xử với mình như vậy.



Loại cảm giác bị người thân cận nhất phản bội thật sự rất khó chịu.



Thấy Thẩm Hạ Lan không nhúc nhích, biểu cảm của Nhan Như Ngọc hơi giằng co, nhưng vẫn cười nói: “Sao vậy?”



“Ba mẹ tôi đang ở đâu?”



Thẩm Hạ Lan không có ý định vòng vo với cô ta.



Nếu trong lòng đã không thể chịu đựng nổi, cô cần gì phả duy trì biểu hiện tốt đẹp giả dối chứ.



Cánh tay Nhan Như Ngọc khẽ dừng lại, cúi thấp đầu, khiến người ta không nhìn thấy rõ biểu cảm của cô ta.



“Biết rõ tôi đang lừa cô, vì sao còn muốn đến?”




“Đến xem suy đoán của tôi có sai hay không, thậm chí tôi cũng lo lắng cho cô, nếu như cô thật sự gặp phải phiền phức, tôi không thể làm trái lương tâm mà không đến.”



Lời nói của Thẩm Hạ Lan rất bình tĩnh, Nhan Như Ngọc lại gượng cười đắng chát.



“Bây giờ đã xác nhận được suy đoán của mình, cô không hận tôi không?”



Cô ta ngẩng đầu lên.



Vẫn là vẻ mặt của năm năm trước, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy rất lạ lẫm.



“Hận chứ, nhưng tôi càng hận chính mình hơn. Là tôi hiền lành tốt bụng, cho cô cơ hội làm tổn thương tôi và người nhà của tôi. Tôi không biết rốt cuộc đã đắc tội với cô ở chỗ nào, tất cả những gì giữa chúng ta năm năm qua đều là giả dối sao? Tại sao lại muốn ra tay với ba mẹ tôi? Đường Trình Siêu cho cô bao nhiêu lợi ích?”



Thẩm Hạ Lan liên tục hỏi khiến Nhan Như Ngọc không biết phải trả lời thế nào.



Cô ta chỉ vào vị trí đối diện nói: “Cô vẫn nên ngồi xuống rồi tâm sự với tôi. Yên tâm đi, ba mẹ cô không có chuyện gì, bọn họ đều rất tốt.”



“Bây giờ tôi còn có thể tin tưởng cô sao?”



Thẩm Hạ Lan châm chọc nói.



Trái tim của cô rất đau!



Mặc dù bề ngoài bình tĩnh không lay động, nhưng lòng bàn tay của cô đã bị móng tay đâm rách.



Năm năm qua, ngoài Đường Trình Siêu thì cô cũng chỉ có một người bạn thân là Nhan Như Ngọc.



Cô sống sót là Nhan Như Ngọc ban cho.



Cô ta cho cô bề ngoài xinh đẹp, cổ vũ khuyến khích cô, thậm chí trong vấn đề giáo dục bọn trẻ, cô ta cũng sẽ đưa ra một số quan điểm của mình.



Nhưng một người bạn bè thân thiết là vậy, bây giờ lại bắt cóc ba mẹ cô.



Thẩm Hạ Lan cảm thấy may mắn vì kinh nghiệm trong năm năm qua khiến cô có đủ bình tĩnh, cũng khiến cô có thể lặng lẽ đối mặt với thay đổi bất ngờ, nếu không chỉ dựa vào suy đoán kia, cô đã muốn tiến lên xé rách Nhan Như Ngọc đang ở trước mặt này rồi.



Nhan Như Ngọc không phải không nhìn thấy tức giận và hận thù trong đáy mắt Thẩm Hạ Lan, cô ta chỉ cố ý giả vờ như không nhìn thấy, nhưng dù sao bàn tay pha trà cũng hơi run rẩy.



“Tôi đã tra phà này hơn hai tiếng, cô không uống thì thật lãng phí.”




Nhan Như Ngọc nở nụ cười vui vẻ.



Thẩm Hạ Lan đi đến trước mặt cô ta ngồi xuống, nhưng không nhìn vào trà Nhan Như Ngọc pha.



“Rất muốn biết vì sao?”



Cuối cùng Nhan Như Ngọc cũng không thể kiềm ném tâm trạng của mình.



Một người phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười vui vẻ, thật sự rất mệt mỏi.



Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, cô có thể đến nơi này, vậy chính là muốn biết sự thật, mà cô biết, chắc chắn Nhan Như Ngọc sẽ nói cho cô biết sự thật.



Nhan Như Ngọc ngồi ở đối diện cô, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Biết không? Cô là tác phẩm đắc ý nhất của tôi. Vì gương mặt này của cô, tôi đã cố gắng hết sức mình, cuối cùng khiến nó trở nên hoàn mỹ không tì vết, nhưng tôi lại không ngờ tác phẩm hoàn mỹ mà mình sáng tạo ra lại phát vỡ tất cả hi vọng của tôi.”



“Tôi không hiểu cô có ý gì?”



Thẩm Hạ Lan nghe mà cảm thấy như lọt vào sương mù.



Cô là tác phẩm tốt nhất của Nhan Như Ngọc, năm năm qua bọn họ như tay với chân, cô không biết mình phá vỡ hi vọng của Nhan Như Ngọc lúc nào.



Nhan Như Ngọc thấy dáng vẻ ngây thơ không biết gì của Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc không thể duy trì khuôn mặt hiền lành nữa, sắc mặt trở nên dữ tợn: “Cô không biết sao? Cô thật sự không biết sao? Lời bởi vì Đường Trình Siêu!”



Ánh mắt cô ta điên cuồng như vậy, căm tức như vậy, đột nhiên Thẩm Hạ Lan hiểu ra điều gì.



“Cô thích Đường Trình Siêu?”



Cô hơi kinh ngạc.



Nhan Như Ngọc cười khổ nói: “Làm sao? Cô không phải là bạn tốt nhất của tôi sao? Không phải nói cô hiểu tôi nhất sao? Thế mà lại không biết tôi thích Đường Trình Siêu? Cô có biết không, khi tôi biết người phụ nữ anh ta cứu về là cô, tôi thật sự không muốn cứu, thậm chí muốn cô chết đi.”



“Vậy vì sao cô còn muốn cứu tôi?”



Đáy lòng Thẩm Hạ Lan lạnh buốt.



Thì ra từ lúc mới bắt đầu Nhan Như Ngọc đã không thích cô rồi.



Nhưng rốt cuộc người phụ nữ này là dạng người gì chứ?



Nếu đã không thích cô, vì sao còn muốn khiến bản thân oan ức? Chẳng những cứu cô, giúp cô, thậm chí còn vui vẻ làm bạn với cô, hơn nữa còn làm bạn đến năm năm.



Đây là ngấm ngầm suy tính đến cỡ nào?



Lại là tình cảm như thế nào?



Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mồ hôi lạnh sau lưng lại đang chảy ròng ròng.



Cô thật ngu ngốc!



Vậy mà đến hôm nay mới biết tất cả.



Sau khi Nhan Như Ngọc nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, lại càng điên cuồng hơn.



“Vì sao? Đương nhiên là vì Đường Trình Siêu rồi! Anh ta nói với tôi, chỉ cần tôi cứu được cô, tôi bảo anh ta làm cái gì cũng được. Thẩm Hạ Lan, cô có tài đức gì mà khiến Đường Trình Siêu đối với cô như vậy?”



Nhan Như Ngọc không cam lòng nói.



Cô ta quen biết Đường Trình Siêu trong trường hợp tình cờ.



Học rộng tài cao của anh ta, dịu dàng nho nhã của anh ta đều hấp dẫn Nhan Như Ngọc, thậm chí vì Đường Trình Siêu, cô ta có thể từ bỏ cơ hội ra nước ngoài bồi dưỡng.



Cô ta đối xử với anh ta rất tốt, tốt đến mức sắp quên mất bản thân là ai, nhưng có một ngày, đột nhiên Đường Trình Siêu dẫn một người phụ nữ trở về, khuôn mặt người phụ nữ này bị hủy hoại, toàn thân có nhiều chỗ bỏng, thậm chí còn là một người phụ nữ có thai.



Lúc đó Nhan Như Ngọc không có bất kỳ đề phòng gì với Thẩm Hạ Lan, bởi vì Đường Trình Siêu nói cô là bạn học đại học của anh, cô bị chồng của mình tính kế, suýt nữa táng thân trong biển lửa.



Đứng ở lập trường một người phụ nữ, Nhan Như Ngọc đồng tình với Thẩm Hạ Lan, mà Đường Trình Siêu vì cứu sống Thẩm Hạ Lan, cũng nói với Nhan Như Ngọc, chỉ cần có thể cứu cô, bảo anh ta làm gì cũng được.



Giây phút đó, Nhan Như Ngọc bị lay động.



Nếu như cứu một người phụ nữ mà có thể khiến Đường Trình Siêu trở thành bạn trai của mình, vậy cớ sao cô ta không làm chứ?



Nhưng nhìn bệnh tình của Thẩm Hạ Lan chuyển biến xấu, Thẩm Hạ Lan không nỡ bỏ đứa con trong bụng mà làm chậm trễ thời gian chạy chữa, cuối cùng Nhan Như Ngọc cũng phát hiện điểm khác biệt của Đường Trình Siêu đối với Thẩm Hạ Lan.



Anh ta yêu cô!



Tin tức này khiến Nhan Như Ngọc không thể nào tiếp nhận, thậm chí có một lần muốn Thẩm Hạ Lan chết đi, lại bị Đường Trình Siêu ngăn cản, đồng thời Đường Trình Siêu lại cam đoan một lần nữa, một năm sau Nhan Như Ngọc phẫu thuật sửa chữa khuôn mặt cho cô. Vì tiếp cận Đường Trình Siêu, vì có thể có cơ hội nhìn thấy Đường Trình Siêu, cô ta không thể không lựa chọn làm bạn với Thẩm Hạ Lan.