Thẩm Hạ Lan kinh ngạc, nhưng mà thân thể vô thức bước lên ngăn cản Dao Lạc.
“Anh giết anh ấy?”
Đôi mắt của Dao Lạc đỏ ngầu đến đáng sợ, hiển nhiên là có chút điên cuồng.
Thẩm Hạ Lan sợ người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì sẽ vào đây, bất đắc dĩ đánh Dao Lạc ngất xỉu.
Diệp Ân Tuấn nhìn động tác lưu loát của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Có lẽ là chúng ta phải dẫn hai người bọn họ đi thôi.”
“Lúc nãy, hai người nói gì với nhau vậy?”
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan hiểu ý của Diệp Ân Tuấn, anh kêu mình rời đi là có chuyện muốn nói cùng với Hàn Hi Thần.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Sau này sẽ nói với em, chúng ta xem xem ở đây có gì ăn không, chắc có lẽ là phải chờ một lúc nữa mới có thể tìm chỗ rời khỏi.”
“Được.”
Ở bên ngoài, Thẩm Hạ Lan tin tưởng Diệp Ân Tuấn vô điều kiện.
Cô đặt Dao Lạc nằm ở bên cạnh Hàn Hi Thần, mình thì đưa ly nước vừa mới mang tới cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn uống một ngụm, cũng để lại một ít cho Thẩm Hạ Lan, sau đó nói: “Bạch Thủy Trại này cách Trương Gia Trại không xa, các dãy núi liên kết với nhau, không biết là có thể trở về Trương Gia Trại từ trong núi không?”
“Anh muốn về Trương Gia Trại hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, bây giờ anh nhận ra Trương Gia Trại mới là điểm quan trọng, trong đó có thể vén hết làng sương mù, có lẽ là anh Trạm cũng ở đây.”
“Vậy đám nhỏ Nghê Nghê phải làm sao đây?”
Thẩm Hạ Lan lo lắng cho bọn nhỏ.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Gọi điện thoại cho Diệp Tranh kêu thằng bé liên lạc với Trương Linh, đương nhiên Trương Linh sẽ có cách đưa bọn nó đi khỏi, hoặc là dẫn bọn nó trở lại Trương Gia Trại.”
“Tại sao anh lại không liên lạc với Trương Linh?”
Thẩm Hạ Lan hơi nghi hoặc một chút.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi rũ xuống, thấp giọng nói: “Không muốn.”
Vỏn vẹn hai chữ, Thẩm Hạ Lan liền nghe thấy sự ghét bỏ của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà không có cách nào khác, hiện tại anh là trại chủ của Trương Gia Trại, có một số việc không phải là muốn tránh là có thể tránh được.
Hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi.
“Trên người không có vết thương gì đó chứ, có cần em xem giúp anh không?”
Thật ra thì Diệp Ân Tuấn có hơi buồn ngủ rồi, nhưng mà bây giờ đang ở đây, anh không dám nghỉ ngơi, cũng không dám ngủ.
“Không có đâu, anh rất khỏe, em ngủ một chút đi, anh trông chừng là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn quầng thâm mắt đậm màu dưới mắt Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy đau lòng.
“Em ngủ đi, lúc đầu em chẳng ngủ được bao nhiêu, sức khỏe không tốt cho lắm, rồi lại đi cả đoạn đường dài, một lát còn phải dẫn Dao Lạc rời khỏi nơi này, cho nên nghe lời, ngủ một lát đi, nha?”.