Cục Cưng Có Chiêu

Chương 214: Mấy ngày nay tôi cần nghỉ ngơi




Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều có chút thay đổi, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì, mà là mang theo trừng phạt cắn một cái lên môi đỏ của Thẩm Hạ Lan.



“YAA.A.A..! Diệp Ân Tuấn, anh là cún sao?”



“Anh là sói!”



Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực thả cô ra, nhưng sau đó xoay người rời đi, nhìn giống như là một con chó sói tức giận.



Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười cười.



Đúng là ác!



Môi cũng cắn nát.



Thẩm Hạ Lan liếm liếm vết máu trên môi, từ phía sau ôm lấy Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Lòng em chỉ để ý đến anh.”



Những lời này không hiểu sao lại làm tâm trạng Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên tốt đẹp.



“Lặp lại lần nữa.”



Giọng nói của anh mang theo chút kiêu ngạo và sung sướng.



Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy anh cực kỳ giống một đứa bé, trực tiếp thả anh ra, “Không nói.”



Cô xoay người rời đi, lại bị Diệp Ân Tuấn một phát bắt được cánh tay, xoay một cái trực tiếp ấn cô vào vách tường.



Hơi thở của anh đập vào mặt, mang theo một loại hơi thở không thể nào ngăn được, cùng với ánh mắt thâm thúy làm người ta trầm luân, nhất thời làm Thẩm Hạ Lan có chút si mê.



“Anh muốn làm gì?”



“Em!”



Diệp Ân Tuấn cúi đầu xuống, cũng không nhịn được khát vọng trong lòng mình, dịu dàng triền miên, thiếu chút nữa làm Thẩm Hạ Lan hóa thành một vũng nước.



Cô không biết mình bị ôm đến trên giường thế nào, cũng không biết Diệp Ân Tuấn khi nào đắp chăn lên cho cô, chỉ biết lúc mình thở hồng hộc mới có thể có được không khí, nghe thấy Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm bên tai.



“Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, mọi chuyện giao cho anh. Ngoan.”



Những lời này như một sợ lông lướt qua ngực, làm Thẩm Hạ Lan không ngừng run rẩy.



Lúc cô ý thức lại được, Diệp Ân Tuấn đã không còn trong phòng rồi, nhưng mà không khí vẫn còn lượn lờ hơi thở thuộc về anh.



Thẩm Hạ Lan cười một tiếng, cảm giác mình càng lớn càng trẻ lại. Loại cảm giác tim đập thình thịch càng ngày càng mãnh liệt, giống như năm năm xa cách này căn bản không tồn tại, cảm giá như keo sơn, hận không thể mỗi ngày dính cùng một chỗ càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô cảm thấy mình có thể bị bệnh rồi.



Cô vội vàng ôm kín mặt mình, mới phát hiện khuôn mặt nóng như hỏa thiêu, ngượng ngùng muốn chết.



Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đi đâu, lúc cô định đứng dậy, điện thoại lại lần nữa vang lên.



Cô nhanh chóng nhìn qua.



Dãy số quen mắt làm tim Thẩm Hạ Lan suýt chút nữa ngừng đập.



Cô mở điện thoại ra, mở vào tin nhắn, hình ảnh lúc này vẫn là ba mẹ Thẩm, mắt của bọn họ hơi rưng rưng, giống như đã bị người đánh.



Con ngươi Thẩm Hạ Lan nháy mắt ẩm ướt.



“Ba, mẹ…”



Thẩm Hạ Lan vội vàng gọi lại, thế như vẫn là trạng thái tắt máy.



“Rốt cuộc anh là anh? Anh muốn làm cái gì?”



Thẩm Hạ Lan có chút sụp đổ ném điện thoại lên giường.



Cô không sợ đối phương ra điều kiện với mình, chỉ cần ra điều kiện, cô sẽ có biện pháp cứu ba mẹ ra, nhưng rõ ràng bây giờ đối phương chỉ chơi trò mèo vờn chuột, có lẽ cô càng căng thẳng, càng bất an, đối phương càng vui vẻ sao?



Thẩm Hạ Lan đột nhiên ý thức được gì đó.



Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bốn phía, cảm giác giác kề bên mình có thể có một cặp mắt giấu ở đâu đó, đang quan sát mình, nói cách khác vì sao đối phương không nói gì đã tắt điện thoại chứ?




Càng nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan càng thấy được có khả năng này.



Cô vội vã mở cửa phòng chạy ra ngoài, giống như người điên tìm kiếm khắp nơi, thậm chí tìm mọi ngóc ngách của trại an dương, nhưng vẫn không phát hiện có nhân viên khả nghi.



Chẳng lẽ là cô đã đoán sai?



Hay là quá nhạy cảm?



Thẩm Hạ Lan có chút thất hồn lạc phách về tới phòng bệnh, lúc này mới phát hiện điện thoại trên giường không mang theo



Lúc cô cầm lên thì phát hiện màn hình sáng lên một cái, cô nhanh chóng mở trên, tin nhắn bên trên viết: “Làm sao vậy? Không chịu nổi rồi sao? Tìm được tôi không?”



Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy sau lưng mình gió lạnh tuôn rào rào.



Người này thật sự ở trong trại an dưỡng?



Nói cách khác vì sao hành động của cô lại bị người biết rõ ràng một chút.?



Cô đột nhiên quay đầu lại, dựa vào trực giác nhìn ra bên ngoài một cái, nhưng bên ngoài không có gì cả.



Gió vẫn bình thản, cây vẫn cao ngất, hoa cỏ cũng nở rất tròn đầy, nhưng tâm Thẩm Hạ Lan lại không bình tĩnh nổi.



Nếu như người này thật sự ở trong trại An Dưỡng, như vậy Thẩm Nghê Nghê, Diệp Tranh, bà cụ Diệp, thậm chí là an toàn của cô đều bị ảnh hưởng.



Đối phương có thể lặng yên không tiếng động mang ba mẹ cô đi, có thể lại lặng yên không tiếng động mang con cô đi không?



Mà mục đích của đối phương rốt cuộc là cái gì?



Đến cùng cô phải làm cái gì đây?



Thẩm Hạ Lan đoán không ra, lại càng bất an.



Cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, tin nhắn của đối phương đã đến.




“Sao thế? Muốn gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn sao? Cô có thể thử xem, nếu cô gọi cú điện thoại này, tôi sẽ gửi một đầu ngón tay của ba mẹ cô gửi cho cô làm quà.”



Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan lập tức trắng bệch như tờ giấy.



Cô giống như cứng ngắc đứng lại tại chỗ, hô hấp cũng có chút hỗn loạn.



“Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai? Anh đang ở đâu?”



Thẩm Hạ Lan xoay người hò hét khắp nơi, nhưng mà đáp lại cô cũng chỉ có tiếng gió.



Cô bắt buộc mình phải ổn định lại, không thể bối rối, không thể sốt ruột, không thể trúng bẫy của đối phương, như mà đối thủ như vậy thật sự rất đáng sợ. Thậm chí cô ngay cả đối phương là ai, là nam nay nữ, ở chỗ nào, mục đích là gì cũng không biết.



Loại cảm giác này giống như là bị người nhìn thẳng vào gáy, nói không chừng lúc nào đó cũng sẽ bị người chọc một đao từ phía sau, loại nguy hiểm và bất an này làm cho cô có chút nóng nảy, rồi lại không thể làm gì.



Nếu như người này là nhắm vào cô, như vậy là không phải có thể để Diệp Ân Tuấn lúc này rời khỏi đây sao?



Chỉ cần Diệp Ân Tuấn không sao, cô đã an lòng.



Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan ra cửa tìm Tống Đình, nhỏ giọng nói với anh ta: “Nói cho Diệp Ân Tuấn, hai ngày này đừng quay về, chuyên tâm đối phó Đường Trình Siêu, thuận tiện điều tra Minh Triết một chút. Bên này tôi phải nghỉ ngơi mấy ngày, anh ấy hiểu được.



Thẩm Hạ Lan nói những lời này rất chậm, thậm chí lúc nói còn nhìn bốn phía, xem xem có nhân viên nào khả nghi không, nhưng cuối cùng cô vẫn thất vọng rồi.



Tống Đình không hiểu ý Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng không hỏi nhiều cái gì, gật gật đầu rồi rời đi.



Sau khi xử lý xong chuyện này, Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.



Đối phương muốn dối phó Diệp Ân Tuấn, có thể có chút khó? Hơn nữa Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài có Mike hỗ trợ, cũng không có vấn đề gì.



Hiện tại chủ yếu nhất là tìm người bên trong trại an dưỡng đó.



Chỉ cần tìm được người này, ba mẹ của cô cũng tìm được, con và mẹ chồng của cô cũng có thể bảo đảm.



Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn chung quanh, đi vào nhà vệ sinh công công bên cạnh.




Cô cũng không tin có người ở trong nhà vệ sinh công cộng giám thị mình.



Sau khi đi vào, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vào một phòng đơn, sau đó khóa trái cửa, lúc này mới lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn cho Dương Tân, nhưng mà vừa đánh được một chữ lại nghĩ đến một vấn đề.



Đối phương có thể lặng yên không tiếng động biết rõ số di động của cô, thậm chí có thể che lại bất kỳ tín hiện nào của cô, như vậy, chiếc điện thoại này đã không an toàn rồi.



Nếu như muốn thông qua cái điện thoại này truyền ra ngoài, rất có thể sẽ lộ ra thân phận gia chủ Ám Dạ của mình, cũng lộ thân phận của Dương Tân, cũng sẽ làm tập đoàn Ám Dạ nhiều năm của nhà họ Diệp bị người ta rình đến.



Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan thu điện thoại lại, giả vờ như đi vệ sinh, dội nước, sau đó mới ra khỏi phòng vệ sinh.



Trong hành lang vẫn là tới tới lui lui mấy người y tá như vậy, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng lễ phép gật đầu mỉm cười.



Thẩm Hạ Lan cảm thấy môi người đều có hiềm nghi, nhưng mà mỗi người đều lại không có hiềm nghi.



Cô cảm thấy mình quả thực sắp điên rồi, cảm giác này làm cho cô đêm không thể say giấc.



Sau khi trở lại phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan lại lấy bút ra vẽ tranh.



Cô đã lâu không vẽ tranh rồi, bởi vì Thẩm Minh Triết mất tích, cô rất không có tâm trạng, nhưng mà bây giờ cô không thể không cầm bút vẽ, bởi vì không vẽ tranh, cô không tĩnh tâm được, không biết mình nên duy trì tài năng nào làm cho mình không hoảng loạn, không không yên..



Bút vẽ trong tay cô quơ quơ, từ từ, Thẩm Hạ Lan tiến vào trạng thái, đầu bắt vẽ lên bản vẽ.



Cô vẫn nhớ rõ bản thiết kế xe hơi của mình, mặc dù được hội đồng quản trị nhà họ Đường thông qua, nhưng mà bây giờ nhà họ Đường và nhà họ Diệp loạn thành như vậy, vậy khả năng dự án hợp tác này không thành. Mà bản thảo của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn lưu lại ở chỗ hội đồng quản trị.



Với lần hợp tác này, nhà họ Diệp cũng bro ra rất nhiều nhân vật lực tham dự, hôm nay đột nhiên ngưng hẳn hợp tác, cô cảm giác mình rất có trách nhiệm.



Không nói Diệp Ân Tuấn sẽ tổn thất bao nhiêu tiền, chỉ là mấy nhà thiết kế và nhân viên làm việc, vât vả trong thời gian này đều xem như là uổng phí.



Nghĩ đến đây, cô tính toán lại thiết kế thêm một cái xe hơi, so với cái ban đầu gửi cho nhà họ Đường hình thức tinh xảo hơn, còn phải thực dụng một chút, có thể có thể mang lại cho nhà họ Diệp một lợi nhuận nào đó không chừng.



Thẩm Hạ Lan tĩnh tâm lại, trong đầu đột nhiên nổi lên hình ảnh Hoắc Chấn Phong.



Kỳ thật phong cách của cô không giống với Hoắc Chấn Phong, nhưng mà tranh của anh ta luôn cho co một cảm giác thân thiết.



Nhớ đến Hoắc Chấn Phong, Thẩm Hạ Lan lại nhớ đến tấm hình mà nhà họ Hoắc mang ra ngoài kia.



Tấm hình kia bị Đường Trình Siêu cầm đi, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn nhớ đến khuôn mặt của người phụ nữ trong đó, thậm chí mỗi cái nhăn mày, một nụ cười cũng vẫn ở trong trí óc.



Sao có thể giống như vậy chứ?



Cô thề chính mình chưa từng gặp người phụ nữa, mà rõ ràng, bọn họ cũng không phải là người cùng lứa, nhưng mà sao lại giống như vậy?



Trên thế giới này thật sự có người giống như vậy thật sao?



Người phụ nữ kia là ai?



Cùng với Thẩm Hạ Lan cô đây có quan hệ gì?



Bất tri bất giác, bức tranh dưới ngòi bút Thẩm Hạ Lan xuất hiện một bức họa nhân vật, rõ ràng chính là bức họa của người phụ nữ kia, cực kỳ giống như là cô trước đây.



Thẩm Hạ Lan nhìn bức chân dung này có chút ngẩn người.



Cô có nên gọi điện hỏi Hoắc Chấn Đình, rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì không?



Thẩm Hạ Lan do dự, cuối cùng vẫn không gọi cú điện thoai, bởi vì mình một mình mang thứ gì đấy trong phòng vẽ của Hoắc Chấn Phong đi rất không lễ phép.



Cô đè lại sự tò mò của mình, cất giấu bức vẽ chân dung này, sau đó ép mình tĩnh tâm lại tưởng tưởng dáng vẻ mô hình xe mới, làm thế nào cũng không nghĩ ra được, ngược lại lại nhớ đến khuôn mặt hiền lành của ba Thẩm.



Ba ba!



Lòng Thẩm Hạ Lan lòng nóng như lửa đốt, lại không làm đươc gì, thậm chí không biết bây giờ ba mẹ mình phải chịu cực hình thế nào, một loại cảm giác bất lực làm cô cảm thấy rất không an lòng.



Mà cặp mắt trong bóng tối kia như hình với bóng, làm cho Thẩm Hạ Lan đứng ngồi không yên.



Cô đứng dậy mở cửa, ngoài cửa không có ai, nhưng mà cô cảm giác bên ngoài có người đang giám thị mình.



Loại cảm giác này làm cho Thẩm Hạ Lan không bình tĩnh, cô không thể không mang bàn vẽ đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này, một bóng người đi về phía cô.