“Tiến vào chiến trường.”
Trần Oánh Oánh hạ lệnh, hơn 20 người nhanh chóng đi vào.
Bởi vì có sự tham gia của bọn họ, cục diện đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Diệp Ân Tuấn không nói hai lời, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ đi vòng qua về phía Thẩm Hạ Lan.
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy mình bị ba vô tình vứt lại như vậy thì không khỏi nghẹn ngào nói: “Sớm biết vậy mình nên làm một cô bé ngoan không phải được rồi sao? Ngày ngày ăn uống không thích sao? Việc gì muốn lộ ra thực lực của mình chứ? Sau này ba sẽ không chiều mình nữa.
Hu hu, mình đáng thương quá.”
Nói xong cô bé cảm thấy mình thật sự đủ đáng thương, sau đó cầm súng bắn tỉa bắn những lính đánh thuê ở trước mắt.
“Cho các người phá hỏng hình tượng thiên sứ của tôi! Tôi đánh què chân chú!”
Vừa dứt lời, đạn đã xuyên qua chân trái của lính đánh thuê, người đó lập tức kêu lên rồi ngã ra sàn.
Diệp Nghê Nghê lại bắn trúng một người khác, thấp giọng nói: “Cho chú phá hoại hình tượng ham ăn của tôi này, tôi khiến chú sau này không cầm được đũa, xem chú ăn kiểu gì.”
Nói rồi, đạn đã xuyên qua lòng bàn tay của đối phương.
Diệp Nghê Nghê dù sao cũng là trẻ con, đạn bắn ra cũng không lấy mạng người.
Điều này mang tới khó khăn rất lớn cho đám Trần Oánh Oánh, dù sao lính đánh thuê không chết thì sẽ bắn trả bất cứ lúc nào.
“Đội trưởng Trần, tay bắn tỉa này là đối phương phái tới nhỉ?”
Có đội viên quả thật có hơi buồn bực, mở miệng phàn nàn.
Trần Oánh Oánh cũng có hơi tức.
.
Truyện Quan Trường
“Tôi đâu có biết? Mau kết thúc chiến đấu, thu dọn chiến trường! Mẹ kiếp! Tay bắn tỉa này là ai? Bà đây mà biết sẽ phải lột da của người đó!”
Lời này vào vài phút sau thì bị vả mặt.
Bởi vì Diệp Nghê Nghê lau khẩu súng bắn tỉa, rất là vô tội nói: “Người ta còn là một đứa trẻ, cô bé 5 tuổi, chuyện tàn nhẫn như giết người sao thích hợp để cháu làm chứ? Cháu có thể giúp mọi người đánh bị thương bọn họ thì đã rất giỏi rồi.
Ờm, dì có nên khao cháu ăn chút gì đó ngon ngon không?”
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh giật giật.
Cô ta muốn về nhà!
Cô ta nhớ mẹ!
Khi Diệp Ân Tuấn đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, vừa hay có ba lính đánh thuê đang vây công Thẩm Hạ Lan nên đã bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp bắn từ đằng sau.
“Ân Tuấn, anh sao lại tới đây? Nghê Nghê đâu?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi tới thì rất lo lắng cho Diệp Nghê Nghê, vội hỏi.
Hơi thở của cô không phải quá ổn, cơ thể này thật sự càng lúc càng không tốt rồi.
Diệp Ân Tuấn lo lắng nhìn cô, sau khi đá bay tên lính đánh thuê cuối cùng ra thì kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Người của anh cả Trạm đến rồi, có cứu viện, anh qua xem em thế nào.”
“Kỹ thuật bắn súng đó của Nghê Nghê ai dạy?”
Thẩm Hạ Lan đến giờ vẫn có hơi sửng sốt.
Cô nhớ rằng đứa trẻ giỏi nhất trong nhà là Minh Triết, không ngờ Diệp Nghê Nghê còn là một vương giả ngầm, cô bé này che giấu quá sâu rồi.
Diệp Ân Tuấn thương xót xoa đầu của cô, dịu dàng nói: “Khi đi huấn luyện, Minh Triết kiêng kỵ thân thể của con bé, đã liên hệ với huấn luyện viên châm trước cho Nghê Nghê, huấn luyện viên khi đó từng là lính dưới trướng của anh, cậu ta cảm thấy như thế nào cũng phải khiến Nghê Nghê có một kỹ thuật phòng thân, cho nên phát hiện thiên phú thiện xạ của Nghê Nghê.
Lúc đó cậu ta đã gọi điện hỏi ý của anh, anh đã đồng ý.
Dù sao con gái của nhà họ Diệp không thể quá yếu, chuyện bất ngờ xảy ra quá nhiều, không thể lúc nào cũng có thể lập tức tới ngay, cho nên kỹ thuật phòng thân cơ bản nhất vẫn cần.”.