“Ân Tuấn!”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan dấy lên sự hoảng loạn, nhanh chóng kiểm tra một chút thì phát hiện Diệp Ân Tuấn đã ngất đi rồi.
Anh là một người có tâm trí rất kiên cường, mặc dù dưới sự khống chế của Hoàng Kim Cổ nhưng vẫn có thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng vào lúc này anh lại ngất đi rồi, đủ để thấy rằng trong lòng Diệp Ân Tuấn đau đớn thế nào.
Cũng đúng thôi!
Cũng cùng là con của thím Trương, nhưng lại bị phân biệt đối xử, Diệp Ân Tuấn sao có thể nhẫn nhịn không đau lòng được chứ?
Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng, có chút ghét bỏ cái gọi là kí ức cổ kia.
Cô gọi điện thoại tìm người đến giúp đỡ, đưa Diệp Ân Tuấn quay về.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn được khiêng vào thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Mẹ ơi, ba sao thế ạ?”
“Không sao, ba của con gần đây hơi mệt, các con đừng làm phiền ba biết chưa?”
“Vâng ạ.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu.
Cô bé nhìn thấy được sự đau khổ và buồn bã trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, sắc thái này thường xuất hiện trên mặt mẹ vào năm năm trước, có điều lúc đó người mà mẹ lo lắng là mình, bây giờ lại biến thành ba.
Diệp Nghê Nghê kéo kéo cánh tay Diệp Tranh, nhỏ giọng nói: “Anh Tranh, có phải là có chuyện gì xảy ra với ba rồi phải không? Em hơi lo lắng.”
Nhìn thấy Diệp Nghê Nghê bình thường chỉ biết đến ăn đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy, Diệp Tranh có chút kinh ngạc, có điều lại nói nhỏ: “Cũng không có gì nghiêm trọng, chắc là có liên quan đến Cổ trùng, có điều anh từng đọc qua sách cổ, tình trạng này của ba chỉ tiếp diễn một khoảng thời gian là sẽ tự biến mất.
Suy cho cùng thì cổ trùng xâm nhập vào mạch máu, trong cơ thể của ba có huyết mạch của Trương Gia Trại.”
“Đột nhiên em thấy ghét cái cổ trùng gì đó, nếu như có thể dùng một mồi lửa đốt sạch chúng thì tốt rồi.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết vừa đi từ trong phòng ra ngây người, sau đó có chút đăm chiêu nhìn vào phòng của Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Có đốt thật cũng chưa chắc là chuyện tốt.”
“Anh, anh sao lại xuống giường rồi? Anh bị thương nặng như vậy, không muốn sống nữa à? Nhanh về giường nằm đi, đừng khiến mẹ lại phải lo lắng cho cả anh nữa.
Em cảm thấy mẹ đã đủ bận lắm rồi.”
Lời của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết chỉ biết cười khổ.
“Cứ nằm mãi vậy rất khó chịu.”
“Vậy cũng phải nằm, ai bảo anh là người bệnh chứ? Nhanh lên nào.”
Nói rồi, Diệp Nghê Nghê đi qua đỡ lấy Diệp Minh Triết, động tác dịu dàng khiến người ta cảm thấy có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Minh Triết được hưởng thụ sự đối đãi này của em gái, trong lòng không khỏi vui lên.
“Nghê Nghê nhà chúng ta hình như đột nhiên lớn rồi.”
“Xùy, anh cũng chẳng qua chỉ sinh ra trước em mấy phút mà thôi, đừng làm như mình lớn hơn em mấy chục tuổi như vậy được không?”.