Con gái không phải đều thích đi chợ đêm sao?
Cô tự nhủ với mình như vậy.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút nóng bỏng khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.
“Sao thế?”
Cô cúi đầu nhìn thì mới phát hiện áo còn chưa mặc đàng hoàng, chiếc cổ trắng như tuyết mê người đột nhiên phơi bày trước mắt Diệp Ân Tuấn.
“Cái đó, em không cố ý.
”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì muốn cắn lưỡi mình.
Gì mà không cố ý chứ?
Cô đang nói cái gì thế này?
Giống như cố ý câu dẫn, giống như đang quyến rũ Diệp Ân Tuấn vậy đó.
Một nụ cười thoáng qua mắt Diệp Ân Tuấn, cánh tay ôm cô khẽ siết chặt.
“Ừm, anh biết em không cố ý, là rất cố ý đúng không?”
Bởi vì phải chăm sóc bọn trẻ suốt đoạn đường nên Thẩm Hạ Lan cũng mệt, cho nên vừa rồi anh mới nhịn không chạm vào cô.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của cô gái nhỏ này nên có vẻ không được thỏa mãn sao?
Đối với chuyện này thì Diệp Ân Tuấn ngược lại rất thỏa mãn.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, em không có.
”
Nhưng khuôn mặt đỏ bừng và giọng nói khàn khàn của cô lúc này giống như đang quyến rũ Diệp Ân Tuấn, giống như đang mời gọi anh.
“Đúng, em không có, anh có.
”
Giọng Diệp Ân Tuấn đã nhuốm đầy ham muốn tình dục.
Anh đột nhiên ôm Thẩm Hạ Lan lên rồi ôm cô vào nhà.
“Diệp Ân Tuấn, đừng mà.
”
Thẩm Hạ Lan đẩy anh ra nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn đè lên người.
Một trận mây mưa cuồng nhiệt gần như tiêu hao hết thể lực của Thẩm Hạ Lan.
Cô nằm trên người Diệp Ân Tuấn, không muốn nhúc nhích, toàn thân đau nhức.
“Cầm thú.
”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn mạnh bạo hơn trước rất nhiều, lúc trước khi làm chuyện này, Diệp Ân Tuấn rất kiêng dè, cũng sẽ quan tâm cơ thể cô, nhưng vừa rồi anh giống như phát điên, tha hồ rong đuổi trên người cô khiến cô suýt nữa không chịu được.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại bất ngờ phát hiện mình lại thích sự hoang dã này của Diệp Ân Tuấn.
Hai cơ thể nóng lạnh giống như hai thái cực băng và lửa, mang đến những cảm giác và trải nghiệm khác nhau, khiến cô rất hạnh phúc.
Diệp Ân Tuấn cũng nghe ra âm thanh thích thú của cô, mỉm cười xấu xa.
“Cầm thú? Biểu hiện vừa rồi của em không giống như những gì em nói nha.
”
“Anh im đi!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bịt miệng Diệp Ân Tuấn, mặt đỏ như tôm luộc.
Diệp Ân Tuấn cười khúc khích, nhưng khi nhìn thấy thân thể xanh tím của Thẩm Hạ Lan thì vẻ mặt có chút âm u.
Vừa rồi anh làm cô bị thương sao?