Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1891: 1891: Chương 1890




“Thật sao ạ?”

Diệp Minh Triết không tin lắm.



“Con thử đi, tín hiệu ở đây đã được nhiễu sóng và bảo vệ rồi, bên ngoài không thể phát hiện ra được.



Cho dù có cao thủ truy vết thì địa chỉ máy chủ cũng ở nước ngoài, căn bản không thể tra ra được chúng ta ở đây.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì ngồi xuống, mở máy tính lên, đột nhiên mấy màn hình lớn cũng được mở ra, dữ liệu của từng quốc gia đều nhảy lên.



Diệp Minh Triết có chút kinh ngạc, ngứa tay đi tới, còn chưa bắt đầu thử thì đã thấy Diệp Ân Tuấn cắt đứt hệ thống của cục an ninh quốc gia nước M.



Đôi mắt cậu bé khẽ nheo lại.



Lão Diệp muốn làm gì đây?

“Lão Diệp, ba…”

“Suỵt…”



Khóe miệng Diệp Ân Tuấn cong lên một nụ cười xấu xa, cắt đứt không mất nhiều thời gian lắm, sau đó sử dụng thủ thuật hack máy tính khiến cục an ninh quốc gia nước M hoảng loạn, mũi tên nhắm thẳng vào lực lượng phòng thủ của Hải Thành.





Tống Đình nheo mắt, biết Diệp Ân Tuấn định làm gì.




Diệp Minh Triết cau mày, cậu bé rõ ràng cũng biết ý định của Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không ngăn cản.



Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi lúc phải nghe lời người lớn.



Diệp Minh Triết tự an ủi mình, sau đó sử dụng thủ thuật hack máy tính châm thêm một mồi lửa ở máy khác.



Lúc này, trung tâm phòng thủ bên phía Hải Thành đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo, tất cả mọi người tập trung lại rồi tiến vào trạng thái chuẩn bị.



Ông cụ Tiêu vốn dĩ muốn đến đây để hỏi thăm một chút về chuyện Trương Gia Trại năm đó, nhưng không ngờ mới nói được vài câu đã bị tạm giữ, hơn nữa còn tịch thu hết điện thoại và tất cả các thiết bị liên lạc của ông ta, về cơ bản là bị giam lỏng.




Dũng nổi giận muốn xông ra nói phải trái, nhưng lại bị ông cụ Tiêu ngăn lại.



Ông ta khẽ nói: “Xem ra chuyện của Trương Gia Trại hơn 20 năm trước có chút mờ ám.”



“Ông chủ, chúng ta phải trở về, nếu không cô chủ và Sếp Diệp sẽ bị liên lụy.”

Đây là điều Dũng lo lắng.



Ông cụ Tiêu khẽ nói: “Đừng lo lắng, chắc Diệp Ân Tuấn sẽ có cách đưa Hạ Lan rời khỏi Hải Thành.”

“Sao có khả năng? Tôi mới nghe nói đường biển, đường bộ, đường hàng không đều bị hạn chế hết.



Cho dù Sếp Diệp có bản lĩnh lớn đến đâu thì cũng không thể đi được.



Tôi rất hoang mang, nhà họ Trương năm đó chẳng qua chỉ là một hoạt động quân sự thôi, sao đến bây giờ lại không được phép nhắc tới chứ? Hơn nữa, dù chúng ta có nhắc tới thì cũng có liên quan gì đến cô chủ và Sếp Diệp đâu? Bọn họ hạn chế hai vợ chồng cô chủ không thể rời khỏi Hải Thành là có ý gì chứ?”


Dũng thở hổn hển đi tới đi lui, lẩm bẩm gì đó trong miệng.



Đáy mắt ông cụ Tiêu xẹt qua một chút cảm xúc phức tạp.



“Thím Trương, quản gia cũ của nhà họ Diệp là người của Trương Gia Trại, mà Trương Linh cũng là người của Trương Gia Trại, cách đây không lâu đã từng liên lạc với Diệp Ân Tuấn.



Hai người phụ nữ này ít nhiều có liên quan đến Diệp Ân Tuấn.



Phía trên muốn tìm Diệp Ân Tuấn điều tra cũng là điều dễ hiểu thôi.”

“Cái gì mà là điều dễ hiểu chứ? Thím Trương kia quỷ kế đa đoan, suýt nữa hại chết cô chủ và Sếp Diệp.



Những chuyện này phía trên không biết sao? Bây giờ còn muốn hỏi cái gì nữa? Cho dù có dò hỏi, cũng không thể hạn chế họ đi ra ngoài đúng không? Cục diện bây giờ khiến tôi cảm thấy như phía trên muốn đối phó với Sếp Diệp vậy đấy.”.